Sáng hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ len qua những kẽ lá, rọi xuống những con đường nhỏ dẫn tới bãi biển làng chài. Gió thổi qua mang theo hương vị mằn mặn của biển cả. Một ngày mới bắt đầu, nhưng không phải với niềm vui quen thuộc của tuổi thơ, mà là sự nghẹn ngào không nói thành lời.
Khôi Minh đứng trước cổng nhà An Vy, tay nắm chặt chiếc ba lô đã được chuẩn bị sẵn. Hôm nay là ngày cậu phải rời xa nơi mình đã gắn bó suốt tuổi thơ để chuyển đến thành phố lớn cùng gia đình. Ánh mắt của cậu không thể rời khỏi ngôi nhà nhỏ trước mặt, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm cùng An Vy. Cánh cửa khẽ mở ra, và An Vy bước ra, đôi mắt trong veo nhưng đỏ hoe như vừa khóc.
- "Cậu thật sự phải đi sao, Minh?" – giọng An Vy nghẹn ngào, như cố ngăn dòng nước mắt.
Khôi Minh im lặng trong chốc lát, ánh mắt nhìn thẳng vào cô bé trước mặt. Cậu mím môi, như đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng, nỗi buồn dâng tràn. Rồi cậu khẽ gật đầu.
- "Ừ. Nhưng mình hứa với cậu, Vy, mình sẽ trở về. Một ngày nào đó, mình sẽ quay lại đây, đứng trước cậu, và giữ lời hứa của chúng ta. Tin mình nhé."
An Vy nhìn cậu, đôi mắt long lanh nước, nhưng rồi cô gật đầu. Tay cô khẽ nắm lấy tay cậu, như muốn giữ lại chút ấm áp cuối cùng.
- "Mình sẽ chờ cậu, Minh. Mình tin cậu."
Cả hai đứng đó, bên nhau, để cảm nhận từng giây phút trước khi chia xa. Khôi Minh lấy từ trong ba lô ra một chiếc vỏ sò trắng lấp lánh mà cậu đã tìm được trên bãi biển ngày hôm qua. Cậu đặt nó vào tay An Vy.
- "Giữ lấy cái này nhé, như một lời nhắc nhở. Mỗi khi nhìn thấy nó, hãy nhớ rằng mình luôn nghĩ về cậu."
An Vy ôm chiếc vỏ sò vào lòng, như thể đó là báu vật quý giá nhất. Khôi Minh quay đi, không dám nhìn lại. Cậu sợ rằng nếu nhìn thấy gương mặt của cô thêm lần nữa, cậu sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Con tàu khởi hành, mang theo Khôi Minh rời xa làng chài yên bình. Qua ô cửa kính, cậu nhìn thấy An Vy đứng lặng lẽ trên bến tàu, chiếc vỏ sò vẫn nằm trong tay. Khung cảnh ấy hằn sâu vào trái tim cậu, như một lời nhắc nhở rằng cậu cần phải quay trở lại, dù cho khoảng cách hay thời gian có dài bao nhiêu.
Ở phía bên kia, An Vy đứng yên lặng rất lâu sau khi con tàu đã khuất xa. Cô khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ như gió thoảng:
- "Minh, mình sẽ chờ cậu, dù là bao lâu đi nữa."
Những ngày tháng xa cách bắt đầu từ đây. Lời hứa giữa họ, tưởng chừng như mỏng manh, lại trở thành ánh sáng dẫn lối trong những năm tháng dài phía trước. Đôi bạn nhỏ không hề biết rằng, cuộc đời sẽ mang đến những sóng gió lớn lao, thử thách lời hứa của họ theo những cách không ngờ tới.