Thời gian lặng lẽ trôi qua như dòng nước ngầm chảy xiết, mang theo những thay đổi không thể tránh khỏi. Bốn năm đã qua kể từ ngày Khôi Minh rời làng chài. Cuộc sống của hai người họ giờ đây đã khác, nhưng lời hứa ngày nào vẫn âm thầm sống trong trái tim cả hai.
Ở thành phố lớn, Khôi Minh dần hòa nhập với nhịp sống bận rộn và nhộn nhịp nơi đây. Thành phố đầy ánh đèn rực rỡ, những tòa nhà cao chọc trời, và những con phố đông đúc. Mỗi ngày của cậu được lấp đầy bởi những giờ học miệt mài, những kỳ thi đầy áp lực, và những hoạt động ngoại khóa không ngừng nghỉ. Nhưng giữa dòng đời hối hả ấy, đôi lúc Khôi Minh vẫn dành cho mình một chút lặng yên để nhớ về An Vy và ngôi làng chài nhỏ.
Có những đêm, cậu đứng trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao. Những ký ức thời thơ ấu ùa về, như một cơn gió mát lành giữa lòng thành phố nóng nực. Cậu nhớ về nụ cười dịu dàng của An Vy, ánh mắt tin tưởng của cô bé hôm đó, và chiếc vỏ sò mà cậu đã trao. Dù khoảng cách địa lý có xa, nhưng lời hứa ấy vẫn như một sợi dây vô hình, gắn kết Khôi Minh với quê nhà.
Cậu thường viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Trong những trang giấy ấy, An Vy luôn hiện diện. Cậu viết về ước mơ được trở về, về những điều cậu muốn kể cho cô nghe, và cả những nỗi sợ rằng khoảng cách và thời gian có thể làm phai nhạt kỷ niệm. Nhưng cậu tự nhủ: "Không, mình sẽ giữ lời hứa. Mình sẽ quay trở lại."
Ở làng chài nhỏ, An Vy cũng lớn lên, đối mặt với những thử thách và trách nhiệm mới. Sau khi Khôi Minh rời đi, cuộc sống của cô bé dường như thay đổi. An Vy không còn người bạn đồng hành mỗi chiều bên bãi biển, không còn những trò đùa nghịch ngợm và những câu chuyện kể mãi không chán. Cô bé thấy mình cô đơn hơn, nhưng chính nỗi nhớ về Khôi Minh đã trở thành động lực để cô mạnh mẽ hơn.
An Vy vẫn giữ chiếc vỏ sò mà Khôi Minh đã tặng, như một bảo vật quý giá. Mỗi khi cảm thấy buồn hay mệt mỏi, cô thường cầm nó lên, nhớ về những lời hứa, và cảm nhận rằng Khôi Minh vẫn luôn ở bên mình, dù chỉ qua ký ức. An Vy bắt đầu viết thư cho cậu, mặc dù cô không biết địa chỉ để gửi. Những lá thư ấy chứa đựng những suy nghĩ chân thành nhất, những lời muốn nói nhưng không thể nói. Cô giấu chúng trong một chiếc hộp nhỏ, coi như một cách để giữ liên lạc với cậu, ít nhất là trong tâm trí mình.
Bên cạnh đó, An Vy không ngừng cố gắng. Cô giúp đỡ gia đình trong việc buôn bán cá, học thêm để chuẩn bị cho những kỳ thi sắp tới, và dần trở thành một cô gái kiên cường hơn. Nhưng dù cuộc sống có bận rộn thế nào, cô vẫn dành thời gian mỗi tuần để ra bãi biển, nơi mà cô và Khôi Minh từng chơi đùa. Đứng trên bãi cát, nghe tiếng sóng biển vỗ về, cô cảm thấy như đang gần gũi hơn với cậu.
---
Những năm tháng xa cách tiếp tục trôi qua, nhưng lời hứa của hai người vẫn như ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy, soi sáng con đường phía trước. Họ không biết rằng định mệnh đã sắp xếp cho họ gặp lại, nhưng cũng không thiếu những thử thách đang chờ phía trước.