Năm năm đã trôi qua kể từ ngày Khôi Minh và An Vy nói lời chia xa. Cuộc sống tiếp tục đưa họ trên những con đường khác nhau, nhưng định mệnh vốn kỳ diệu, luôn biết cách sắp xếp những cuộc gặp gỡ không ngờ đến.
Ngày hôm ấy, Khôi Minh đang đứng trong một quán cà phê nhỏ nơi góc phố đông người của thành phố. Đây là ngày đầu tiên cậu bắt đầu công việc thực tập tại một công ty lớn sau khi tốt nghiệp. Mặc dù nhịp sống vội vã và đầy áp lực của thành phố đã khiến cậu trở nên trưởng thành hơn, sâu trong lòng, Khôi Minh vẫn giữ mãi ký ức về An Vy và lời hứa năm nào.
Quán cà phê nơi Khôi Minh đứng được thiết kế với không gian mở, trang trí bằng những dây đèn lấp lánh và những chậu cây xanh nhỏ xinh. Cậu chọn một chỗ ngồi bên cửa kính, nơi có thể nhìn ra đường phố nhộn nhịp. Một tách cà phê nóng vừa được đặt xuống trước mặt, nhưng ánh mắt của Khôi Minh bất chợt bị thu hút bởi một dáng người quen thuộc. Là một cô gái trẻ, mái tóc dài buông nhẹ và nụ cười dịu dàng, người mà cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại giữa thành phố rộng lớn này.
An Vy đang đứng gần quầy gọi đồ, ánh mắt chăm chú chọn thức uống. Cô đã chuyển đến thành phố lớn để theo đuổi việc học và hiện đang làm thêm tại một cửa hàng gần đó. Quán cà phê này là nơi cô thường ghé qua sau giờ làm việc để tìm chút thư giãn. Vẻ ngoài của cô không thay đổi nhiều, vẫn giữ được nét dịu dàng ngày nào, nhưng ánh mắt đã trở nên cứng cỏi hơn, thể hiện sự trưởng thành sau những năm tháng sống xa quê hương.
Khôi Minh gần như đứng hình. Trái tim cậu đập mạnh, như thể một phần ký ức sống lại trước mắt. Nhưng cậu không chắc đó có thực sự là An Vy hay không. Từng lời hứa, từng hình ảnh của cô bé năm nào dường như hiện về rõ nét trong tâm trí cậu.
- "Vy?" – Khôi Minh khẽ gọi, giọng nói gần như lạc đi.
An Vy quay lại, nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. Ánh mắt cô dừng lại nơi Khôi Minh, nhưng cô không nhận ra ngay cậu là ai. Khoảnh khắc đó, cả hai đứng nhìn nhau, như thể thời gian đang chậm lại.
- "Xin lỗi, anh là…?" – An Vy khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần bối rối.
Khôi Minh cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào. Dù An Vy không nhận ra cậu ngay, nhưng cậu chắc chắn rằng đó là cô. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy – không thể nào nhầm lẫn. Cậu đứng dậy, bước lại gần:
- "Vy, là mình đây… Khôi Minh!"
Tên của cậu, sau một lúc, bắt đầu khơi lên những ký ức đã lãng quên trong An Vy. Cô khẽ nhíu mày, như đang cố gắng nhớ lại. Và rồi, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt cô. Lời hứa ngày nào, chiếc vỏ sò, bãi biển nơi làng chài – tất cả hiện về trong tâm trí cô.
- "Minh... Là cậu thật sao?" – giọng cô lạc đi, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên và xúc động.
Khoảnh khắc ấy, không cần thêm bất kỳ lời nào. Hai người nhìn nhau, cảm nhận như thời gian và khoảng cách không còn tồn tại. Định mệnh đã dẫn họ quay trở lại, để tiếp nối câu chuyện còn dang dở.