Sau buổi tối tại công viên, An Vy không ngừng suy nghĩ về mọi thứ mà Khôi Minh đã nói. Sự chân thành trong lời nói của cậu khiến cô cảm động, nhưng âm báo tin nhắn từ Linh Chi vào phút cuối vẫn như một cái gai nhỏ cắm sâu trong lòng cô. Cô không thể phủ nhận rằng, niềm tin của cô dành cho Khôi Minh đã bị lung lay, dù cô không muốn điều đó xảy ra.
Ngày hôm sau, khi đang làm việc tại quán cà phê, An Vy bất ngờ nhận được một gói quà nhỏ từ Khôi Minh. Một đồng nghiệp trao tận tay cô, mỉm cười:
- "Bạn trai em chu đáo quá nhé. Còn gửi cả quà buổi sáng này."
An Vy thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Khi mở gói quà ra, cô thấy bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cùng một tờ giấy nhắn được gấp cẩn thận. Trong giấy chỉ có vài dòng ngắn gọn:
_"Vy, những kỷ niệm đẹp luôn là điều nhắc nhở chúng ta về ý nghĩa thật sự của mọi thứ. Hy vọng điều này sẽ khiến cậu mỉm cười. – Minh."_
An Vy mở chiếc hộp gỗ và thấy bên trong là một sợi dây chuyền với mặt dây là một viên đá nhỏ, trông giống như một viên đá mà họ từng nhặt cùng nhau tại bãi biển ngày còn bé. Sợi dây chuyền không đắt tiền, nhưng ý nghĩa của nó khiến trái tim cô thắt lại.
Hình ảnh của những ngày thơ ấu bất giác ùa về, khi Khôi Minh và An Vy cùng nhau nhặt vỏ sò, những viên đá nhỏ dưới ánh hoàng hôn, cùng những lời hứa giản đơn nhưng đầy chân thành. Bất giác, cô cảm nhận được một chút yên bình mà cô đã đánh mất những ngày qua.
Sau giờ làm, An Vy chủ động nhắn tin cho Khôi Minh:
- "Cảm ơn cậu vì món quà. Mình đã mỉm cười, đúng như cậu nói."
Khôi Minh trả lời ngay sau đó:
- "Mình mừng vì cậu thích. Vy, mình muốn bù đắp cho những gì cậu đã phải chịu đựng."
Tối hôm đó, Khôi Minh đưa An Vy đến một nhà hàng nhỏ và ấm cúng. Không gian giản dị nhưng đầy ý nghĩa, vì đây chính là nơi Khôi Minh từng làm việc khi mới đến thành phố, nơi đã giúp cậu có tiền để bắt đầu xây dựng cuộc sống mới.
- "Vy, đây là nơi đã giúp mình vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Nhưng bây giờ, mình muốn nó trở thành nơi chúng ta bắt đầu lại," – Khôi Minh nói, ánh mắt đầy hy vọng.
An Vy ngồi lặng thinh một lúc, rồi khẽ gật đầu.
- "Mình hiểu rồi, Minh. Mình sẽ cố gắng tin tưởng cậu nhiều hơn. Nhưng mình cũng cần thời gian, để chính mình vượt qua những hoài nghi."
Khôi Minh nắm lấy tay cô, giọng nói của cậu kiên định hơn bao giờ hết:
- "Mình sẽ chờ, Vy. Dù là bao lâu, mình cũng sẽ chứng minh được rằng cậu là người quan trọng nhất với mình."