Buổi sáng ấy, ánh nắng như những sợi tơ vàng nhẹ nhàng trải trên từng mái ngói đỏ, soi sáng con đường quen thuộc dẫn đến những hồi tưởng sâu kín trong lòng An Vy. Trái tim cô vẫn còn rối bời, những ngày vừa qua như một cơn bão nhỏ, xé toạc từng góc yên bình mà cô đã từng cố gắng vun đắp.
Khôi Minh không nói lời nào. Cậu xuất hiện – lặng lẽ như cách ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá, chỉ để khẳng định sự hiện diện của mình bên cô. Sự xuất hiện ấy, không màu mè, không hối thúc, lại khiến trái tim An Vy khẽ run lên.
- "Vy, hôm nay hãy đi với mình đến một nơi. Chỉ chúng ta thôi," – giọng nói cậu bình thản nhưng đầy trọng lượng, như thể điều đó không chỉ là một lời mời.
Họ bước đi bên nhau, dọc theo con đường dẫn đến khu rừng ngoại ô. Nơi ấy, từng chiếc lá xanh mát run rẩy trong làn gió dịu nhẹ, từng con chim hót líu lo như mang theo những mảnh ký ức đã ngủ quên trong lòng đất.
Bên bờ suối nhỏ, dưới ánh sáng lung linh vỡ vụn trên mặt nước, Khôi Minh lấy từ trong túi ra một cuốn sổ cũ kỹ.
- "Mình tìm thấy nó trong đống sách cũ. Là tất cả những gì mình viết về chúng ta. Những ngày cậu còn bên mình, những cảm xúc mà mình đã nghĩ rằng thời gian có thể làm phai nhạt. Nhưng hóa ra, nó vẫn còn đây."
An Vy đón lấy cuốn sổ, đôi tay cô chạm vào từng trang giấy với cảm giác như thể đang mở từng cánh cửa dẫn về quá khứ. Mỗi dòng chữ, mỗi nét vẽ giản đơn, hiện lên như những mảnh ghép của một câu chuyện mà cô đã từng nghĩ rằng mình không còn nhớ rõ.
Có một bài thơ vụng về của Khôi Minh, nét chữ nghiêng ngả nhưng chan chứa tình cảm:
_"Vy, mình nghe gió kể rằng,
Những ngày bên nhau là vĩnh cửu.
Dù hôm nay chỉ còn là ký ức,
Nhưng gió vẫn hát mãi bài ca của chúng mình."_
An Vy cười khẽ, nhưng những giọt nước mắt đã trào ra tự lúc nào. Cô không biết mình khóc vì điều gì – phải chăng là vì ký ức quá đẹp, hay là vì nhận ra rằng tình yêu của Khôi Minh luôn tồn tại, bất kể khoảng cách hay thử thách nào.
Cậu nhìn cô, giọng nói trầm ấm:
- "Mình giữ tất cả những thứ này vì chúng là một phần của mình. Vy, mình không hứa sẽ làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Nhưng mình muốn chúng ta có cơ hội bắt đầu lại, tựa như dòng nước này, không ngừng chảy về phía trước."
An Vy nhìn dòng suối, ánh mắt cô dừng lại ở những gợn sóng nhẹ nhàng như đang hòa vào từng cảm xúc trong lòng. Cô ngước lên nhìn Khôi Minh, đôi mắt cô không giấu được sự xúc động:
- "Minh, nếu chúng ta thực sự muốn đi cùng nhau, thì dòng nước này sẽ mãi chảy, bất kể nó đến đâu."
Ánh mặt trời buổi chiều đổ dài trên bờ cỏ, vẽ nên những vệt sáng lung linh như mời gọi họ tiến vào một chặng đường mới. Cả hai lặng lẽ bước đi cùng nhau, nhưng phía chân trời xa xôi ấy, chỉ có thời gian mới biết câu chuyện của họ sẽ còn trải dài đến đâu.