Ánh mặt trời buổi chiều buông những vệt sáng đỏ ấm trên bờ cỏ, dẫn đường cho Khôi Minh và An Vy bước tiếp trên con đường dài phía trước. Hai bóng người đi bên nhau, từng bước hòa mình vào khung cảnh, nhưng trong lòng mỗi người lại có những câu hỏi riêng chưa lời giải đáp.
Khi ánh sáng dần nhạt màu và màn đêm kéo đến, không gian bắt đầu chuyển sang một sự yên ắng lạ kỳ. Dòng suối nhỏ vẫn chảy róc rách, nhưng giờ đây, tiếng nước như hòa cùng những tiếng lòng mà cả Khôi Minh và An Vy đều đang lặng lẽ nghe.
An Vy dừng chân, mắt cô hướng lên bầu trời. Những ngôi sao dần xuất hiện, như những viên ngọc nhỏ lấp lánh trên nền đen sâu thẳm.
- "Minh, mình cảm thấy thật khó diễn tả… cảm giác này," – cô nói khẽ, giọng như vọng theo cơn gió.
Khôi Minh bước tới gần, ánh mắt cậu cũng không rời khỏi bầu trời đầy sao ấy.
- "Vy, mình cũng vậy. Giữa khung cảnh này, mọi lo lắng dường như tan biến, nhưng lại có những điều khác cứ dội về trong đầu, như những con sóng không ngừng nghỉ."
An Vy khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy chiều sâu.
- "Những con sóng đó… có phải là những gì cậu chưa từng nói với mình không?"
Câu hỏi của cô khiến Khôi Minh im lặng một lúc lâu. Cậu biết rằng, đã đến lúc cậu phải đối diện với tất cả – không chỉ những cảm xúc cậu dành cho An Vy, mà còn cả những điều cậu luôn cố giữ lại trong lòng.
- "Vy, mình chưa bao giờ kể với cậu rằng… trong những ngày chúng ta xa cách, mình đã từng rất sợ. Sợ rằng thời gian sẽ làm cậu quên mình, sợ rằng cuộc sống ở thành phố sẽ khiến mình mất đi một phần con người thật của mình. Và có lẽ, chính sự sợ hãi đó đã làm mình đôi lúc xa cách với cậu, ngay cả khi mình đã quay lại."
An Vy nhìn cậu, ánh mắt cô không hề phán xét. Trái lại, cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Khôi Minh.
- "Minh, cậu không cần phải sợ. Mình cũng từng nghĩ rằng sự xa cách sẽ làm mọi thứ tan biến, nhưng thật kỳ lạ… chính điều đó lại làm mình nhận ra rằng, có những thứ thời gian không thể thay đổi."
Khôi Minh khẽ thở dài, như thể vừa buông xuống một nỗi lòng nặng trĩu.
- "Vy, có lẽ chúng ta đều đã mang trong mình những nỗi lo, nhưng lại chưa bao giờ thực sự chia sẻ với nhau. Nếu chúng ta muốn bước tiếp, thì mình nghĩ… mình nghĩ mình phải học cách dũng cảm hơn."
An Vy gật đầu, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như lúc nào.
- "Minh, mình tin rằng chúng ta có thể bước tiếp, dù con đường đó có những đoạn không dễ dàng. Nhưng cậu biết không, mình chỉ cần cậu ở đây, cùng mình, không cần phải hoàn hảo hay dũng cảm ngay lập tức. Chỉ cần cậu là cậu thôi."
Trong khoảnh khắc ấy, Khôi Minh nhận ra rằng đôi khi, lời nói không phải là cách duy nhất để xây dựng niềm tin. Chính sự hiện diện – sự im lặng đầy thấu hiểu bên nhau – cũng đủ để xoa dịu những vết thương và làm dịu những sóng gió trong lòng.
Màn đêm không ngừng phủ xuống, nhưng ánh sáng từ những ngôi sao kia vẫn soi rõ con đường mà họ đang bước tiếp. Dù bầu trời có sâu thẳm đến đâu, vẫn luôn có những ánh sáng nhỏ bé dẫn lối cho những trái tim dũng cảm.