Chương 14: Những ký ức trỗi dậy

Đêm buông xuống, bầu trời ánh lên sắc đen huyền bí, được điểm xuyết bởi hàng triệu ngôi sao nhỏ li ti. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của vầng trăng, Khôi Minh và An Vy bước về phía bãi đỗ xe, chậm rãi như thể họ không muốn rời xa khoảnh khắc tĩnh lặng vừa qua. Tuy nhiên, trên con đường trở về, từng luồng ký ức của cả hai như được đánh thức bởi cuộc đối thoại đầy cảm xúc từ chiều.

Bầu không khí giữa họ không còn sự căng thẳng thường trực, nhưng thay vào đó là một cảm giác mong manh khó gọi tên. Mỗi bước chân như khắc sâu thêm những câu hỏi mà họ chưa dám đối diện.

- "Vy, mình muốn hỏi cậu điều này," – Khôi Minh bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, "Trong những năm xa nhau, cậu có bao giờ… thực sự quên mình không?"

An Vy khựng lại một chút, ánh mắt nhìn lên phía trước như muốn che giấu điều gì đó. Cô cười nhạt, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa sự trầm lắng không thể nhầm lẫn.

- "Quên ư? Minh, cậu nghĩ dễ dàng quên được người đã để lại một mảnh lớn trong ký ức của mình sao? Không, mình chưa bao giờ quên cậu. Nhưng có những lúc mình đã cố gắng không nghĩ tới, vì nghĩ rằng điều đó sẽ giúp mình dễ dàng hơn để bước tiếp."

Những lời của An Vy như một cơn sóng nhẹ, nhưng đủ mạnh để gợn lên mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Khôi Minh. Cậu hiểu, không phải vì An Vy không còn nhớ, mà vì cô đã từng chịu đựng nỗi đau của sự xa cách một mình.

- "Vy, mình xin lỗi. Có lẽ, nếu ngày ấy mình không rời xa, cậu đã không phải trải qua những điều đó."

An Vy dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào mắt Khôi Minh:

- "Không, Minh. Mình không trách cậu. Thực tế, chính nhờ những năm tháng xa nhau, mình mới biết trân trọng những gì chúng ta đang có. Nhưng mình chỉ mong rằng từ bây giờ, chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì cản trở sự kết nối này nữa."

Lời nói của An Vy khiến Khôi Minh cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm giác rằng có một điều gì đó vẫn chưa thực sự rõ ràng – một điều gì đó về sự trở lại của cậu, về mối quan hệ này và những ảnh hưởng mà thời gian đã để lại.

Khi xe lăn bánh về lại thành phố, Khôi Minh bất chợt nhớ ra một món đồ nhỏ mà mẹ cậu đã để lại cho cậu khi cậu mới quay về quê lần trước – một chiếc chìa khóa nhỏ được đựng trong hộp gỗ. Chiếc chìa khóa không gợi lại nhiều ký ức ngay lúc ấy, nhưng cảm giác mơ hồ rằng nó gắn liền với một điều quan trọng khiến Khôi Minh quyết định phải tìm hiểu.

Buổi tối ấy, sau khi trở về phòng, Khôi Minh lấy chiếc hộp ra từ ngăn tủ. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa nhỏ và bất giác nhớ tới một căn phòng bí mật trong căn nhà cũ nơi anh từng sống. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu: "Có lẽ, thứ mình đang tìm kiếm nằm ở đó."

Đôi mắt Khôi Minh ánh lên sự tò mò xen lẫn hồi hộp. Anh cầm chiếc chìa khóa, khẽ thì thầm:

- "Vy, có lẽ những gì cần thiết để trả lời câu hỏi của cả hai chúng ta… đang ở đây."