Chương 15: Cánh cửa bí mật

Trong ánh sáng nhạt nhòa của bầu trời đêm, Khôi Minh cầm chiếc chìa khóa nhỏ trên tay, lòng tràn ngập sự tò mò và hồi hộp. Những lời thì thầm cuối cùng của cậu khi nhìn vào chiếc chìa khóa ấy – "Có lẽ những gì cần thiết để trả lời câu hỏi của cả hai chúng ta… đang ở đây" – vẫn vang vọng trong đầu An Vy suốt chặng đường trở về.

Ngày hôm sau, Khôi Minh không ngừng nghĩ về căn phòng bí mật trong ngôi nhà cũ nơi cậu từng sống. Đó là một nơi đã lâu bị bỏ quên, nhưng giờ đây, chiếc chìa khóa dường như mang lại một cảm giác thôi thúc cậu phải quay lại và khám phá.

Buổi sáng, khi gọi cho An Vy, Khôi Minh ngập ngừng trước khi nói:

- "Vy, mình tìm thấy một chiếc chìa khóa từ căn nhà cũ. Và mình nghĩ rằng có gì đó quan trọng cần được hé lộ… không chỉ dành cho mình, mà có lẽ cũng liên quan đến chúng ta."

An Vy thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều. Cô đồng ý đi cùng Khôi Minh, mang theo lòng tò mò và một chút hồi hộp mà chính cô cũng không thể giải thích.

Họ cùng nhau quay lại ngôi nhà cũ. Đó là một nơi quen thuộc, nhưng từng góc nhỏ đều phủ lên một lớp bụi thời gian, như thể nó đang chờ đợi được gợi lại những câu chuyện đã ngủ quên. Khôi Minh dẫn An Vy qua hành lang dài, bước đến trước cánh cửa đã lâu không mở.

- "Đây là nơi mẹ mình thường vào mỗi khi muốn ở một mình," – cậu nói, giọng trầm xuống, "Nhưng từ lúc rời đi, căn phòng này vẫn bị khóa. Mình chưa từng vào lại từ lúc đó."

An Vy nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt dừng lại ở những vết xước trên gỗ, như thể nó đã trải qua biết bao lần lặng thinh trước những cảm xúc chôn giấu.

Khôi Minh tra chiếc chìa khóa nhỏ vào ổ khóa cũ kỹ. Âm thanh "lách cách" vang lên giữa không gian tĩnh mịch, và cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ bên trong.

Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa sổ chiếu vào căn phòng, soi rọi những chiếc hộp gỗ lớn nhỏ, được sắp xếp ngăn nắp trên chiếc bàn cũ. Một bức tranh của gia đình treo trên tường, những khuôn mặt trong tranh dường như vẫn giữ nguyên nụ cười của một ngày xa xưa.

Khôi Minh bước vào, cảm giác như mọi thứ trong căn phòng đều đang kể một câu chuyện mà cậu chưa từng biết đến. Cậu mở một chiếc hộp gần nhất, và bên trong là những lá thư viết tay, những tấm ảnh cũ và một cuốn nhật ký với bìa da được lưu giữ cẩn thận.

Cậu mở nhật ký, và dòng chữ đầu tiên làm lòng cậu thắt lại:

_"Gửi Minh, nếu con đọc được những dòng này, thì mẹ tin rằng con đã đủ trưởng thành để hiểu rằng, có những điều không dễ dàng nhưng chúng ta phải đối diện."_

An Vy đứng cạnh cậu, đôi mắt cô cũng hướng về những dòng chữ ấy.

- "Minh, mình nghĩ mẹ cậu đã để lại căn phòng này như một cách để nói với cậu những điều mà bà chưa từng có cơ hội nói ra."

Khôi Minh tiếp tục lật từng trang, những dòng chữ trong nhật ký lần lượt hé lộ về cuộc đời của mẹ cậu – những hy sinh, những lo âu, và cả những mong muốn chưa thành hình. Đó là những dòng kể về lý do gia đình họ rời quê hương, về ước mơ bà dành cho Khôi Minh, và về việc bà sợ rằng khoảng cách sẽ làm cậu quên đi nguồn cội của mình.

An Vy cầm lên một bức ảnh từ chiếc hộp bên cạnh. Đó là hình ảnh của Khôi Minh còn nhỏ, đứng cạnh mẹ cậu bên bãi biển, nơi nụ cười của bà rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sáng.

- "Minh, nhìn những thứ này, mình nghĩ rằng mẹ cậu muốn cậu nhận ra rằng, dù cậu có đi đâu hay làm gì, nơi cậu bắt đầu vẫn luôn là phần không thể mất đi trong con người cậu."

Khôi Minh lặng đi trước những lời nói của An Vy. Cậu nhìn bức ảnh, lòng chợt dậy lên một nỗi nhớ mãnh liệt. Có lẽ, điều cậu đã tìm kiếm bấy lâu nay không nằm ở đâu xa, mà chính ở căn phòng này – nơi lưu giữ những ký ức, những bài học và cả tình yêu mà mẹ cậu chưa từng bày tỏ thành lời.