Chương 16: Di sản của sự chia ly

Khi ánh sáng nhạt của buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ căn phòng nhỏ, Khôi Minh ngồi lặng nhìn cuốn nhật ký trên tay. Những dòng chữ của mẹ cậu không chỉ là những lời dặn dò, mà còn như những nhịp thở cuối cùng bà cố gắng lưu giữ cho cậu. Căn phòng này, từng bị khóa kín trong suốt nhiều năm, giờ đây như mở ra cả một thế giới mà cậu chưa từng biết.

An Vy ngồi cạnh Khôi Minh, mắt cô lặng lẽ dừng trên bức tranh gia đình treo trên tường. Nụ cười của mẹ Khôi Minh trong bức tranh gợi lên cảm giác ấm áp mà cô chưa từng có cơ hội cảm nhận trực tiếp, nhưng lại chạm vào những nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.

- "Minh, mình muốn hỏi điều này… mẹ cậu đã rời xa cậu vào lúc nào?" – An Vy lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.

Khôi Minh không trả lời ngay. Cậu nhìn xuống cuốn nhật ký, ngón tay khẽ lướt qua từng dòng chữ như để tìm kiếm sức mạnh. Sau một lúc lâu, cậu mới nói, giọng cậu như nghẹn lại:

- "Mẹ mình mất vào một ngày mùa đông, cách đây gần năm năm. Đó là khoảng thời gian gia đình mình đã rời làng chài lên thành phố. Mẹ mình… bà đã mắc bệnh nặng mà gia đình không phát hiện sớm. Khi bà qua đời, mình cảm giác như mọi thứ trong cuộc sống đột ngột tan vỡ."

An Vy lặng người trước những lời nói của Khôi Minh. Cô không thể tưởng tượng được nỗi đau mà cậu đã phải chịu đựng khi mất đi người thân yêu nhất, nhất là khi điều đó xảy ra trong sự cô đơn của một nơi xa lạ.

- "Minh, mình… mình không biết phải nói gì. Mình thật sự xin lỗi vì đã không ở bên cạnh cậu vào thời điểm đó," – cô nói, giọng đầy xót xa.

Khôi Minh khẽ lắc đầu, ánh mắt cậu ánh lên một nỗi buồn lặng lẽ:

- "Không, Vy. Đó không phải là lỗi của cậu. Mình nghĩ rằng, có lẽ mẹ muốn mình học cách mạnh mẽ hơn, tự đứng trên đôi chân của mình. Nhưng… có một điều mình luôn cảm thấy tiếc nuối: mình đã không có đủ thời gian để nói với bà rằng mình biết ơn bà thế nào."

Những lời nói của Khôi Minh khiến An Vy cảm thấy nỗi đau của cậu cũng như một phần của chính cô. Cô biết rằng, tình yêu và sự mất mát không chỉ là một câu chuyện của riêng mình hay Khôi Minh, mà còn là những gì định hình con người của họ.

An Vy nhẹ nhàng cầm lấy tay Khôi Minh, nói:

- "Minh, mẹ cậu có thể không còn ở đây, nhưng bà vẫn hiện diện qua từng dòng chữ, từng kỷ vật. Mình tin rằng, bà đã sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, khi biết rằng cậu là phần tiếp nối của bà."

Khôi Minh nhìn cô, ánh mắt dịu đi trong lòng biết ơn. Lúc bấy giờ, trong lòng cậu, cánh cửa bí mật này không chỉ là nơi mở ra quá khứ, mà còn là nơi khơi dậy niềm hy vọng cho tương lai.