Chương 17: Lời nhắn từ quá khứ

Căn phòng bí mật trở nên yên lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng gió từ bên ngoài khe cửa sổ đưa vào, khẽ lay động những kỷ vật cũ kỹ phủ đầy bụi thời gian. Khôi Minh vẫn ngồi bên chiếc bàn, cuốn nhật ký của mẹ cậu nằm yên trước mặt, nhưng đôi mắt cậu dường như hướng về một nơi xa xăm nào đó – nơi ký ức vẫn còn mãi hiện hữu.

An Vy, ngồi cách Khôi Minh chỉ một quãng ngắn, cũng cảm thấy rằng căn phòng này đang kể lại câu chuyện riêng của mình. Nhưng thay vì làm cô cảm thấy xa cách, những kỷ vật này lại mang đến một cảm giác gần gũi lạ thường, như thể cô cũng là một phần trong câu chuyện ấy.

Khôi Minh nhẹ nhàng lật thêm một vài trang của cuốn nhật ký, để rồi bất chợt dừng lại khi thấy một bức thư được gấp gọn, đặt bên trong. Bức thư không được viết theo phong cách nhật ký, mà rõ ràng là dành cho ai đó cụ thể.

- "Vy, cậu xem cái này…" – Khôi Minh nói, giọng cậu thấp đi, vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp.

Cậu lấy bức thư ra, mở nó và bắt đầu đọc. Những dòng chữ tuy đã mờ nhạt bởi thời gian, nhưng vẫn đủ rõ để cậu nhận ra từng lời của mẹ cậu:

_"Gửi con trai yêu quý của mẹ,

Có lẽ khi con đọc được bức thư này, mẹ đã không còn ở bên con nữa. Nhưng mẹ muốn con biết rằng, mọi điều mẹ làm đều vì con, vì gia đình chúng ta. Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, và mẹ biết rằng sẽ có những lúc con cảm thấy lạc lõng, như mất đi định hướng.

Con đừng bao giờ quên rằng con là một phần không thể thiếu của nơi chúng ta đã bắt đầu. Không phải thành phố, không phải những giấc mơ lấp lánh, mà chính là làng chài nhỏ bé ấy – nơi biển cả nuôi dưỡng chúng ta, và nơi mẹ luôn mong muốn con nhìn lại để tìm thấy sức mạnh khi con cần.

Mẹ muốn con biết rằng tình yêu của mẹ không chỉ là những lời nói, mà là tất cả những hành động mẹ đã làm để con có thể bước đi xa hơn, đến nơi con muốn. Con hãy sống hạnh phúc, nhưng cũng hãy nhớ rằng gió biển luôn hát những bài ca của quá khứ, và mẹ tin rằng con sẽ cảm nhận được điều đó mỗi khi con cần một bờ vai."_

Khôi Minh không nói gì khi đọc xong bức thư. Đôi tay cậu siết chặt tờ giấy, và những cảm xúc tưởng như đã ngủ yên bỗng ùa về, làm đôi mắt cậu cay xè.

An Vy nhìn cậu, ánh mắt cô đầy cảm thông nhưng cũng ánh lên một chút tò mò:

- "Minh, mình nghĩ mẹ cậu đã để lại một điều gì đó rất đặc biệt. Có lẽ bà muốn nhắc nhở rằng con đường cậu đi không chỉ là của riêng mình, mà còn mang theo di sản của những người yêu thương cậu nhất."

Khôi Minh gật đầu, giọng cậu nghẹn lại:

- "Vy, mình chưa từng nghĩ rằng mẹ lại có thể hiểu rõ mình đến thế. Bà biết rằng mình đã từng cảm thấy lạc lõng, và mình đã từng sợ rằng mình không thể tìm lại bản thân. Nhưng giờ đây, mình hiểu rằng sức mạnh của mình không nằm ở nơi mình đến, mà ở nơi mình bắt đầu."

Cậu khẽ đặt bức thư xuống bàn, và ánh mắt cậu chuyển sang một chiếc hộp khác – chiếc hộp lớn hơn, nặng hơn, được khóa lại bằng một ổ khóa cũ kỹ.

- "Vy, mình nghĩ… còn điều gì đó đang chờ chúng ta ở đây."