Khôi Minh cẩn thận đặt bức thư của mẹ xuống bàn, đôi mắt cậu dừng lại ở chiếc hộp lớn được khóa kín. Chiếc hộp này dường như mang một sức nặng không chỉ ở vật lý, mà còn ở sự tò mò và cảm giác hồi hộp mà nó gợi lên trong lòng cả hai người.
An Vy nhìn chiếc hộp, lòng cô tràn đầy suy nghĩ. Không gian tĩnh lặng trong căn phòng làm cô cảm giác như thời gian đang dừng lại, chờ đợi họ cùng mở ra một điều gì đó từ quá khứ.
Khôi Minh khẽ thở dài, rồi chậm rãi tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa cũ kỹ. Âm thanh "lách cách" vang lên, phá vỡ sự yên lặng. Khi cậu mở nắp hộp, một mùi hương nhẹ của gỗ cũ thoảng lên, mang theo những ký ức xưa cũ.
Bên trong hộp là một chiếc khăn tay được gấp cẩn thận, một cuốn sách nhỏ, và một chiếc hộp gỗ nhỏ hơn. Khôi Minh cầm chiếc hộp gỗ lên, cảm giác như nó chứa đựng một điều đặc biệt. Cậu mở nắp, và bên trong là một chiếc vòng cổ đơn giản, với mặt dây là một mảnh vỏ sò trắng muốt.
An Vy nhìn chiếc vòng cổ, trái tim cô chợt thắt lại.
- "Minh… chiếc vòng này, trông giống hệt những vỏ sò chúng ta từng nhặt ở bãi biển ngày nhỏ," – cô nói, giọng khẽ run lên.
Khôi Minh gật đầu, ánh mắt cậu rực sáng như vừa nhận ra điều gì đó:
- "Mình nghĩ mẹ đã giữ lại một trong những vỏ sò mà chúng ta từng nhặt cùng nhau. Có lẽ bà đã biết rằng nó mang một ý nghĩa đặc biệt."
Cậu đặt chiếc vòng cổ xuống, rồi cầm lấy cuốn sách nhỏ trong hộp. Khi mở ra, cậu thấy đó là một cuốn ghi chép về những kỷ niệm của mẹ – từ những ngày bà còn trẻ, cho đến những năm tháng ở làng chài, và cuối cùng là khoảng thời gian bà sống ở thành phố. Nhưng bên trong, có một dòng chữ khiến Khôi Minh không thể rời mắt:
_"Minh của mẹ, con hãy nhớ rằng: mỗi con sóng đều mang theo câu chuyện của biển. Con là con sóng mạnh mẽ nhất mà mẹ từng thấy – sóng của sự sống, của hy vọng. Dù mẹ không còn bên con, mẹ tin rằng con sẽ tìm thấy con đường của mình."_
An Vy đọc cùng Khôi Minh, ánh mắt cô dịu lại nhưng sâu lắng.
- "Minh, mình nghĩ mẹ cậu đã không chỉ để lại những vật kỷ niệm, mà còn là một phần cuộc sống của bà – một phần bà muốn trao lại cho cậu để tiếp tục."
Khôi Minh gật đầu, đôi tay cậu siết chặt cuốn sách nhỏ.
- "Vy, mẹ mình đã cho mình một bài học mà mình chưa từng nhận ra. Bà muốn mình hiểu rằng, cuộc đời không phải chỉ là những gì đã qua, mà còn là cách mình sống với di sản mà người khác để lại."
Cậu khẽ mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cảm giác trong lòng cậu không còn nặng trĩu.