Ánh sáng ban chiều len lỏi qua những khe cửa sổ của căn phòng cũ, soi rọi những kỷ vật mẹ Khôi Minh đã để lại. Không gian xung quanh tràn ngập sự yên bình, nhưng trái tim Khôi Minh và An Vy lại đầy những xao động. Mỗi dòng chữ, mỗi món đồ trong căn phòng này đều mang theo những ký ức và câu chuyện chưa từng được kể, như thể chúng đang sống dậy, hòa quyện với từng hơi thở của họ.
Sau khi đặt cuốn sách nhỏ về lại trong hộp, Khôi Minh nhìn chiếc vòng vỏ sò trắng với một ánh mắt lạ thường. Đó không phải chỉ là cái nhìn đơn thuần của một người đang hồi tưởng về quá khứ, mà là ánh mắt của một người đang tìm kiếm câu trả lời cho tương lai.
An Vy, nhận ra tâm trạng đang chuyển biến của Khôi Minh, nhẹ nhàng lên tiếng:
- "Minh, mình nghĩ mẹ cậu không chỉ để lại những di sản cho cậu, mà còn để lại một câu hỏi lớn – rằng chúng ta sẽ làm gì với tất cả những điều này? Có phải bà muốn chúng ta bắt đầu từ nơi mà bà đã dừng lại?"
Lời nói của An Vy như chạm đến một điều gì đó sâu thẳm trong lòng Khôi Minh. Cậu nhìn cô, ánh mắt cậu như tìm kiếm một lời khẳng định:
- "Vy, mẹ đã viết rằng nơi mình bắt đầu không bao giờ rời xa mình. Có lẽ đã đến lúc mình phải quay lại, để hiểu rõ điều đó, để đối diện với những gì mình đã bỏ lại đằng sau."
Ngôi nhà cũ, nơi chất chứa những hồi ức, giờ đây như một cánh cửa dẫn họ trở lại làng chài nơi mẹ của Khôi Minh đã sống và hy sinh để cho cậu có một tương lai tốt hơn. Cả hai quyết định rằng họ sẽ quay lại đó, để không chỉ tìm hiểu về nơi chốn đã từng gắn bó với cuộc đời mẹ Khôi Minh, mà còn để đối diện với chính bản thân họ.
---
-Ngày trở về-
Làng chài hiện ra trước mắt Khôi Minh và An Vy với một vẻ đẹp vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Những mái nhà lợp lá đơn sơ, những con thuyền nhỏ neo đậu trên mặt nước xanh biếc, và tiếng gió biển mặn mòi mang theo những bài ca bất tận. Đã gần năm năm kể từ ngày Khôi Minh rời xa nơi này, và giờ đây, từng chi tiết nhỏ nhặt lại khiến cậu cảm thấy trái tim mình trào dâng cảm xúc.
Khi cả hai bước xuống từ chuyến xe, một vài người dân trong làng chài nhìn họ với ánh mắt tò mò. Một người đàn ông lớn tuổi, tay chống một cây gậy, bước lại gần, ánh mắt ông chợt sáng lên khi nhìn thấy Khôi Minh:
- "Minh, con quay về rồi sao? Lâu lắm rồi không thấy mặt con! Mọi người vẫn hay nhắc đến mẹ con. Bà ấy… là người tốt lắm, Minh à."
Lời nói của ông khiến Khôi Minh nghẹn ngào. Cậu chỉ khẽ gật đầu, không nói được gì. An Vy đặt nhẹ tay lên vai cậu như để truyền cho cậu sự an ủi.
Họ bắt đầu đi dọc theo con đường làng, từng bước như dẫn họ vào một thế giới đã ngủ quên trong tâm trí. Những nơi quen thuộc – bãi biển đầy nắng, chiếc cầu gỗ nhỏ nơi Khôi Minh từng ngồi câu cá với mẹ, và căn nhà cũ kỹ của gia đình – đều hiện lên trước mắt họ, rõ nét đến mức như thể thời gian chưa từng chạm đến.
---
-Bãi biển của ký ức-
Khi bước đến bãi biển, Khôi Minh không thể kiềm chế cảm xúc. Cậu dừng lại giữa dòng cát trắng, đôi mắt cậu dõi về phía chân trời nơi biển cả trải dài vô tận. An Vy đứng cạnh cậu, lặng lẽ nhìn theo ánh mắt ấy.
Khôi Minh khẽ nói, giọng cậu hòa vào tiếng sóng vỗ:
- "Vy, mẹ mình đã dành cả cuộc đời để bảo vệ những điều quý giá nhất. Và mình… mình đã rời xa nơi này quá lâu, để rồi quên mất rằng chính nơi đây là điều đã làm nên con người mình."
An Vy bước lên một bước, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy sự kiên định:
- "Minh, mình không nghĩ rằng cậu đã quên. Mình nghĩ rằng, có lẽ mẹ cậu muốn cậu đi xa để học cách mạnh mẽ, để rồi khi quay lại, cậu sẽ hiểu rõ hơn những điều thực sự quan trọng. Và bây giờ… cậu đã làm được điều đó."
Hai người đứng giữa bãi biển, để cho tiếng sóng và gió biển làm dịu đi những nỗi đau, những hối tiếc, và cả những nỗi lo lắng về tương lai. Họ biết rằng, chuyến trở về này không chỉ là để tìm lại ký ức, mà còn để tạo ra một sự khởi đầu mới – một con đường mà họ sẽ cùng bước đi, dựa trên những di sản mà mẹ Khôi Minh đã để lại.
Khi mặt trời dần lặn xuống chân trời, ánh sáng vàng đỏ của hoàng hôn chiếu rọi lên mặt biển, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như một lời tạm biệt từ quá khứ, và một lời chào đón từ tương lai.