Chương 20: Những bước chân mới

Bầu trời phủ một sắc tím nhạt khi mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống phía chân trời. Bãi biển trở nên tĩnh lặng, chỉ còn những gợn sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát như lời thì thầm của biển cả. Khôi Minh và An Vy vẫn đứng đó, đôi mắt họ hướng về phía xa, nơi biển và trời hòa làm một.

Trong không khí ấy, Khôi Minh cảm nhận rằng chuyến trở về này không chỉ là một cuộc hành trình để tìm lại quá khứ, mà còn là lúc để cậu quyết định hướng đi mới cho cuộc đời mình. Cậu quay sang nhìn An Vy, ánh mắt đầy sự kiên định:

- "Vy, mình nghĩ đã đến lúc chúng ta không chỉ sống với những ký ức, mà phải biến chúng thành nguồn sức mạnh để xây dựng điều gì đó tốt đẹp hơn."

An Vy khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô:

- "Mình nghĩ cậu nói đúng, Minh. Nhưng cậu có định làm điều đó ở đâu chưa?"

Câu hỏi của An Vy khiến Khôi Minh lặng người. Cậu nhìn xung quanh bãi biển từng con thuyền nhỏ, từng mái nhà đơn sơ, và những gương mặt mộc mạc của người dân làng chài. Cậu cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với nơi này, như thể đây chính là nơi mà cậu thuộc về.

- "Vy, nơi đây làng chài này đã nuôi dưỡng mình, đã tạo nên con người mình. Mình nghĩ, nếu có một nơi để bắt đầu, thì chính là đây. Mình muốn làm điều gì đó, không chỉ để trả ơn nơi này, mà còn để tiếp nối những gì mẹ đã để lại."

An Vy nhìn Khôi Minh, ánh mắt cô ánh lên niềm tin mãnh liệt.

- "Nếu đây là nơi cậu muốn bắt đầu, thì mình sẽ ở bên cậu. Nhưng trước tiên, chúng ta phải tìm hiểu xem điều gì thực sự cần thiết cho những người ở đây, đúng không?"

Khôi Minh gật đầu, nụ cười xuất hiện trên môi cậu lần đầu tiên sau nhiều ngày.

---

-Khôi phục di sản-

Những ngày sau đó, Khôi Minh và An Vy bắt đầu tham gia vào cuộc sống thường ngày của làng chài. Họ cùng những người dân làng ra biển, lắng nghe những câu chuyện từ thế hệ trước, về cách họ vượt qua những khó khăn để giữ cho làng chài tồn tại.

Trong một buổi tối, khi ngồi dưới ánh sáng của những chiếc đèn dầu, ông lão từng nhận ra Khôi Minh ở ngày đầu tiên trở về đã kể cho họ nghe về tình trạng suy giảm lượng cá trong vùng biển gần đó.

- "Ngày xưa, mỗi lần ra biển, chúng tôi đều mang về đầy thuyền cá. Nhưng giờ đây, biển không còn như trước. Thuyền chúng tôi trở về trống rỗng nhiều hơn, và điều đó làm cho cuộc sống ở đây khó khăn hơn rất nhiều."

Lời nói của ông lão khiến Khôi Minh trầm ngâm. Cậu biết rằng, nếu muốn làm điều gì đó cho làng chài, cậu phải bắt đầu từ việc bảo vệ chính biển cả nơi đã nuôi dưỡng không chỉ làng chài, mà còn chính gia đình cậu.

---

-Hành động đầu tiên-

Khôi Minh và An Vy cùng nhau bắt đầu một kế hoạch bảo vệ môi trường biển. Họ tìm hiểu về các phương pháp đánh bắt bền vững, gặp gỡ những chuyên gia từ thành phố để đưa ra các giải pháp khả thi cho việc phục hồi nguồn cá.

Cả hai cũng tổ chức các buổi trò chuyện với người dân trong làng, không chỉ để thảo luận về những vấn đề mà biển đang đối mặt, mà còn để truyền cảm hứng về việc giữ gìn và bảo vệ môi trường sống của mình.

Dần dần, mọi người trong làng bắt đầu thấy sự thay đổi ,không chỉ ở biển, mà còn ở chính họ. Những nỗ lực của Khôi Minh và An Vy không chỉ mang lại hy vọng mới cho làng chài, mà còn gắn kết mọi người lại với nhau, như những con sóng hòa nhịp trong một bài ca chung.

---

-Ánh sáng phía chân trời-

Một buổi sáng, khi ánh mặt trời ló rạng phía chân trời, Khôi Minh đứng bên bãi biển, nhìn những chiếc thuyền nhỏ dần rời bến để bắt đầu một ngày mới. Cậu cảm nhận rằng, hành trình của cậu không chỉ là để tìm lại quá khứ, mà còn để tạo dựng một tương lai mà mẹ cậu có thể tự hào.

An Vy đứng cạnh cậu, ánh mắt cô cũng hướng về phía chân trời xa.

- "Minh, cậu nghĩ rằng chúng ta đã đi được bao xa rồi?"

Khôi Minh khẽ mỉm cười, giọng cậu đầy hy vọng:

- "Mình không biết nữa, Vy. Nhưng mình nghĩ rằng, khi chúng ta còn đi, thì ánh sáng phía chân trời kia sẽ luôn dẫn lối cho chúng ta."

Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng họ không chỉ tìm thấy nơi mình thuộc về, mà còn tìm thấy sức mạnh để bước tiếp bất kể con đường phía trước có những khó khăn nào đang chờ đợi.