Giai Đoạn Hai Của Cuộc Chiến

Chương 46

Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp chiến trường. Khói bụi, tiếng hò hét, tiếng phép thuật nổ vang lẫn trong tiếng gầm gào của những tử linh. Những chiến binh liên minh—từ đế chế Avalon, thánh quốc Solaria, đến quân đoàn Eldoria—liên tục dồn ép kẻ địch với chiến thuật được phối hợp chặt chẽ. Hàng loạt ma pháp từ trên không liên tục trút xuống, khiến mặt đất rúng động và đội hình tử linh bắt đầu tản ra.

Darius—chiến tướng huyền thoại của Eldoria—xông thẳng vào trung tâm đội hình địch như một cơn cuồng phong. Ông đá văng một chiến binh tử linh ra xa, rồi ngay lập tức bật nhảy lên không trung, xoay tròn chiếc khiên khổng lồ trong tay, nện mạnh xuống với toàn bộ sức nặng của cơ thể. Một tiếng nổ vang lên, mặt đất vỡ tung cùng cơ thể gã tử linh kia nổ thành tro bụi. Những chiến binh xung quanh ông lập tức hò reo, nhuệ khí dâng trào.

Ở một hướng khác, Vermax cùng Yurri, Louis và Karl đã chớp thời cơ lao thẳng lên tuyến đầu. Vermax vận dụng toàn bộ tốc độ, phân thân thành tám ảnh thể theo chiêu thức [Bát Lăng Vạn Ảnh], đồng loạt lao vào hàng sau của tử linh, gây nên sự hỗn loạn chết người. Karl với bộ kỹ thuật sát thủ điêu luyện, chớp mắt đã cắt ngang một cổ tử linh bằng một đòn chớp nhoáng.

Các học viên của học viện Arcadia lúc này lơ lửng trên không, từ xa liên tục tạo thành các vòng phép ma pháp ánh sáng, băng, và lôi điện, trút xuống đầu tử linh như một cơn bão. Những đòn đánh chính xác, có bài bản khiến binh đoàn tử linh bắt đầu có dấu hiệu rối loạn.

Thế nhưng đúng lúc ấy...

“Rút kiếm! Bọn chúng đến rồi!” — Một chiến binh liên minh hét lên khi mặt đất đột ngột rung chuyển. Từ rìa cánh rừng phía sau đội hình tử linh, một bóng người mang giáp tù nhân sẫm màu xuất hiện, trên tay hắn là một thanh đại đao rực ma khí đen tím.

Dũng Sĩ 02.

Với gương mặt vô cảm và ánh mắt vô hồn, hắn giơ tay lên cao và hét lớn:

"Các ngươi đã ngủ yên quá lâu. Tới lúc nắm lại thời đại của mình rồi!"

Ngay sau tiếng hét ấy, mười hai bóng đen từ các đỉnh đồi nhảy bổ xuống chiến trường, mỗi người mang theo một nguồn khí tức chết chóc kinh hoàng. Đó là Mười Hai Tội Phạm Cấp Cao, từng là các chiến binh, pháp sư, hay sát thủ khét tiếng nhất thế giới, bị phong ấn vì tội ác không thể tha thứ. Giờ đây, họ trở lại, giải phóng hoàn toàn khỏi nhân tính.

Một tên trong số họ—một cựu kiếm sĩ thần thánh từng bị trục xuất khỏi Solaria—xoay vòng song kiếm, lao thẳng vào một đội hình viking, chém bay đầu ba người trong tích tắc.

Một tên khác—từng là pháp sư lửa bị cấm thuật đuổi khỏi Avalon—giơ tay lên, triệu hồi cơn hỏa vũ từ trời cao, khiến hàng tá học viên Arcadia rơi khỏi không trung.

Thế trận lập tức đảo chiều. Phe tử linh, dưới sự chỉ huy của Dũng Sĩ 02 và các tội phạm cấp cao, bật lại dữ dội. Các chiến binh liên minh lùi dần từng bước, bối rối trước sự thay đổi đột ngột. Sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa tử linh cổ đại và đám tội phạm khiến những hàng phòng ngự bắt đầu tan vỡ.

Tướng Darius gầm lên:

“Mọi người, giữ đội hình! Đừng để chúng chia cắt chúng ta! Đám này mạnh... nhưng chúng ta không đơn độc!”

Ngay lúc đó, những chiếc tàu bay cỡ lớn của học viện Arcadia từ xa bắt đầu hạ cánh. Một đội quân ma pháp tinh nhuệ bước ra, được dẫn đầu bởi một nữ pháp sư tóc trắng, áo choàng lam thẫm—Phó viện trưởng Larentia.

“Chiến trường này chưa kết thúc đâu.” — Bà cất tiếng, giọng vang vọng đầy oai phong.

“Trận này, chúng ta sẽ không thua.”

Dưới bầu trời chiến hỏa mù mịt, cuộc đại chiến giữa Liên minh Thần Quốc và những kẻ vượt ngục từ nhà tù Vực Hải – dẫn đầu bởi các Dũng Sĩ Hắc Hóa – đã chính thức bùng nổ tại tiền tuyến phía nam, nơi từng là một vùng đất yên bình thuộc quyền kiểm soát của Đế chế Avalon.

Từng làn khói thuốc súng, ma pháp và năng lượng cổ đại đan xen vào nhau, làm rung chuyển cả mặt đất. Các chiến binh từ Đông Viễn Long Thần – một đội quân tinh nhuệ với vũ khí kết hợp giữa công nghệ và ma thuật – đã tiến vào trận địa. Trong làn sương xám dày đặc, họ triển khai các cỗ pháo hình rồng cổ – những Long Pháo Cổ Ngữ – mỗi khẩu dài gần ba mét, phần đầu khắc nổi hình hàm rồng nhe nanh, từ miệng súng phun ra những luồng hỏa lực rực rỡ như ánh sao băng.

“Khai hỏa đồng loạt!” – tiếng hô vang rền trời, từng quả pháo rít gào lao đi, vẽ nên những vệt sáng rực giữa bầu trời chiến tranh.

Ngay khi những viên cầu pháo nổ tung giữa đội hình địch, khiến mặt đất rung chuyển từng đợt, một bóng người bước ra từ đám bụi và lửa – bình thản như thể chẳng có gì đang xảy ra.

Dũng Sĩ 02.

Không áo giáp nặng nề, không vũ khí hầm hố, chỉ khoác trên người một bộ chiến y màu bạc đã ố vàng bởi thời gian, ánh mắt hắn lặng lẽ như vực sâu, gương mặt không cảm xúc, đôi chân bước từng nhịp vững chắc qua chiến trường, giữa làn đạn và ma thuật đang xé toạc không gian.

Một viên long pháo từ phía Đông Viễn Long Thần bất ngờ rít tới với lực phá hoại đủ để nghiền nát cả tháp canh. Nhưng Dũng Sĩ 02… chỉ ngẩng đầu nhìn nó như đang ngắm mưa rơi.

Rồi…

Hắn giơ tay trái lên – một động tác chậm rãi, đầy kiêu ngạo.

“Khựng lại.”

Bàn tay trần của hắn bắt lấy viên pháo như thể đang chụp lấy một hòn đá nhỏ. Không hề phát nổ. Không rung chuyển. Ma lực đen u ám tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, như thể bóp nghẹt cả nhiệt lượng bên trong viên đạn.

Hắn quăng viên pháo ấy ngược trở lại – nhưng không phải quăng vô định. Dũng Sĩ 02 canh chính xác thời gian một viên long pháo thứ hai đang bay tới. Hai viên cầu pháo va chạm giữa không trung…

BOOOOMMMMMM!!!

Một vụ nổ khổng lồ tỏa sáng cả góc trời, thổi tung từng lớp khói bụi và gió lốc, xé rách cột không khí yên tĩnh. Ánh sáng lóa mắt khiến cả phe liên minh gần đó phải giơ tay che mắt.

Ngay sau vụ nổ, những chiến binh của phe Liên minh gần khu vực phát nổ bắt đầu nhận ra sự hiện diện của hắn.

“Là một trong các Dũng Sĩ Hắc Hóa! Hắn... chính là Dũng Sĩ 02 – Cựu Chiến Thần của Lục Địa Trung Tâm!” – một chiến binh hét lớn, siết chặt vũ khí.

“Bao vây hắn! Không thể để hắn tiến thêm một bước nào nữa!” – tiếng hô vang dậy.

Bốn đội hình phản ứng nhanh, mỗi đội gồm mười chiến binh cấp A trở lên, lập tức cơ động tiến công, dùng đội hình tam giác áp sát từ bốn phía.

Dũng Sĩ 02 vẫn bước đi không ngừng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn những kẻ đang bao vây hắn.

“Kẻ yếu... lại tưởng mình là vĩ đại...” – hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp như vang lên từ vực sâu.

Vừa dứt lời, một chiến binh lao đến từ phía sau – dùng kiếm hệ quang đánh thẳng vào gáy hắn.

Nhưng...

“Keng!” – Không trúng.

Chỉ với một cái nghiêng đầu, Dũng Sĩ 02 né tránh đòn đánh như thể đã thấy nó từ trước.

Hắn xoay người, nắm lấy tay kẻ địch, kéo về phía mình – một cú đấm bằng tay không dội thẳng vào bụng đối phương. Không có máu, không có tiếng hét. Chỉ một tiếng rắc – rồi cơ thể chiến binh kia gãy gập như một tấm vải, văng xa hàng chục mét.

Những người còn lại đồng loạt sử dụng ma pháp – từ hỏa cầu, lôi điện cho đến trận đồ phong ấn – nhưng không ai kịp thấy hắn di chuyển.

Chớp mắt sau, năm người đã gục ngã. Một người bị vặn gãy cổ. Một người bị đánh văng khỏi mặt đất và nổ tung giữa không trung. Một người bị chặt đứt gân chân. Còn lại… sợ hãi đến mức buông vũ khí và bỏ chạy, chỉ để nghe được tiếng gió xé phía sau gáy mình.

Dũng Sĩ 02 không đuổi theo. Hắn chỉ lắc đầu, thở dài nhẹ – một cái thở dài không vì thương xót, mà vì chán ngán.

“Các ngươi không hiểu… ta đã từng chiến đấu trong một kỷ nguyên mà ngay cả tên của các vị thần cũng không ai dám nhắc.”

Tiếng nổ rền vang như sấm sét xé toạc bầu trời phía Tây doanh trại tạm thời của Liên minh. Đất đá bay tung tóe, cây cối bị thổi bật gốc khi Dũng Sĩ 02 – Tên Tội Đồ Điên Loạn của Phán Quyết – giáng xuống chiến trường với ánh mắt đỏ rực như máu. Trận chiến hỗn loạn nổ ra giữa hắn và một đội binh sĩ của đế chế – tất cả chỉ diễn ra trong vài phút, nhưng đủ để xác lập sức mạnh tuyệt đối của hắn: một kẻ từng khiến cả một vương quốc sụp đổ trong quá khứ.

Nhóm Vermax đứng gần đó. Cả bốn người vừa mới đặt chân đến khu vực chỉ huy của chiến dịch truy lùng chưa lâu, thì giờ đây – một Ma Vương đã hồi sinh và Dũng Sĩ Hắc Ám số 02 đã xuất hiện ngay trước mắt họ.

Khi thấy Vermax trong đám binh lính, Dũng Sĩ 02 bỗng phì cười. Một nụ cười méo mó, đầy nham hiểm vẽ lên gương mặt gầy gò, sẹo rách kéo dài từ cổ tới mang tai khiến hắn càng giống một cơn ác mộng biết đi.

> “Là ngươi…” – hắn cất giọng trầm khàn, có phần thích thú.

“Chính ngươi là kẻ ném cây thương đó vào ta lúc đó, phải không? Hửm… Bản lĩnh của ngươi thú vị đấy.”

Ánh mắt hắn sáng rực lên trong một khoảnh khắc đầy sát khí. Không thèm để tâm tới Karl hay Louis, hắn từ từ tiến tới – từng bước chân giẫm lên đất đá khiến mặt đất rạn nứt. Sát khí tỏa ra dày đặc như sương đêm độc hại, khiến không khí như đông đặc lại.

Yurri – đứng gần Vermax nhất – không do dự tung ra đòn trước. Hai sợi xích ánh đỏ xuất hiện từ vòng tay ma thuật, bắn thẳng về phía Dũng Sĩ 02 như hai con rắn thần uốn lượn giữa không trung.

Tuy nhiên...

Dũng Sĩ 02 không thèm nhìn. Hắn chỉ khẽ nghiêng người, bước lùi nửa bước – hai sợi xích bay sượt qua, cuốn theo những cơn gió rít lạnh lẽo.

Một cái phẩy tay nhẹ – và lưỡi dao ẩn trong tay áo của hắn đã làm đứt một đoạn xích, khiến Yurri giật mình lùi lại. Những sợi xích tuy bị cắt đứt nhưng nhanh chóng hồi phục lại nguyên trạng.

> “Xích à… Không đủ xiềng ta đâu, bé con.”

Vermax cảm thấy nguy hiểm ập tới. Anh liền hạ thấp người, vận khí vào thương. Lưỡi thương phát sáng đỏ rực, điện ma thuật xẹt quanh thân.

> “Tôi không sợ ngươi!” – Vermax hét, rồi thi triển tuyệt kỹ mới: [Bát Lăng Vạn Ảnh].

Tám bóng thể xẹt qua không gian, di chuyển với vận tốc siêu thanh khiến mắt thường khó theo kịp. Mười hai mũi đâm đan xen như một cơn mưa ánh sáng – từ nhiều hướng lao thẳng tới kẻ địch.

Nhưng...

Dũng Sĩ 02 chỉ nghiêng người, lách nhẹ qua từng mũi đâm một cách chính xác đến đáng sợ. Hắn như thể đã nhìn thấy trước mọi đòn đánh – như thể đã thuộc lòng chiêu thức của Vermax ngay từ giây đầu tiên.

Khi mũi thương cuối cùng vừa dừng, Vermax chưa kịp rút khí thì Dũng Sĩ 02 đã áp sát – cú đá hiểm hóc tung lên dưới bụng.

Ầm!

Vermax bị đá văng lên không, xoay vòng trên không trung như một chiếc lá bị bão cuốn. Chưa kịp định thần, Dũng Sĩ 02 đã nhảy theo, nhanh như chớp, nắm lấy chân Vermax giữa không trung, chuẩn bị kết thúc bằng đòn chí mạng.

Nhưng rồi – ánh mắt hắn biến sắc.

Hắn cười khẽ, như nhận thấy một điều gì đó.

> “Ồ… thú vị thật. Vậy ra… linh hồn và xương cốt trong ngươi...”

Không nói hết câu, hắn xoay người – ném Vermax như một khối pháo về phía ngọn đồi xa hàng trăm mét.

ẦM!

Cơ thể Vermax va mạnh vào vách đá, gây ra một vụ nổ nhỏ bụi mù mịt. Karl và Yurri hét lên định lao theo thì hai kẻ tội phạm cấp cao khác bất ngờ xuất hiện, chắn lối.

Một kẻ tóc trắng, tay đeo găng tay bằng xương, cười khằng khặc:

> “Không ai được phá trận đâu nha. Mệnh lệnh là: để Dũng Sĩ 02 xử thằng nhóc đó một mình.”

Tên còn lại – gã nữ nhân với bộ tóc hồng như máu đông và đôi mắt vô hồn – đã giơ tay gọi ra hàng trăm cánh hoa tử thần lơ lửng giữa không khí.

Karl siết chặt thanh đoản đao.

Yurri nhíu mày, kích hoạt hai sợi xích còn lại.

> “Vermax... hãy cầm cự. Chúng tôi sẽ đến.”

Từ xa, Louis đứng trên tháp quan sát, thấy mọi chuyện đang xảy ra. Anh đập mạnh tay vào lan can, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

> “Mẹ kiếp! Cậu mà chết là tôi mất đối thủ đấy! Vermax!! Cố sống!”

Cảnh chuyển.

Vermax nằm giữa đống đá vụn, máu rỉ bên trán, môi rớm máu. Nhưng ánh mắt anh không lùi bước. Anh chậm rãi đứng dậy, đối diện với Dũng Sĩ 02 đang lơ lửng giữa không trung.

> “Thế là ngươi thật sự mạnh hơn…” – Vermax thở gấp –

“Nhưng ta chưa xong đâu.”

Dũng Sĩ 02 hạ thấp người, lưỡi dao đen sì hiện ra trong tay.

Gió thổi mạnh, không gian vặn xoắn bởi luồng sát khí áp đảo.

> “Tốt. Rất tốt!”

Còn tiếp!!