Trận Mở Màn Trong Ánh Sáng

Chương 45

Dưới nền trời xám xịt phủ mây đen lặng lẽ, trại tập trung của quân đội Eldoria trở nên tĩnh mịch khác thường. Những cơn gió âm u thổi xuyên qua dãy lều trại như lời cảnh báo cho một đêm trước giông bão – không chỉ là cơn mưa sắp tới, mà còn là trận chiến tàn khốc ngày mai.

Sau khi tham quan và làm quen với khu vực đóng quân liên minh, nhóm Vermax đã quay trở lại trại chính của quốc gia mình. Nhưng trước khi kịp nghỉ ngơi, một người lính mặc giáp Eldoria đến gõ nhẹ vào cọc lều, thông báo ngắn gọn:

> “Tướng Darius đang chờ các vị ở lều trung tâm.”

Không ai dám chần chừ. Cả bốn người lập tức đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi bước vào màn đêm nhòe mưa mù, tiến về lều trung tâm của Eldoria – nơi chỉ huy tối cao của các lực lượng thuộc vương quốc này đang làm việc.

---

Bên trong lều, Tướng Darius Khiên Thép, người nổi danh với hơn 30 năm chiến trận, đã ngồi đợi sẵn. Mặc dù tuổi tác đã ngoài năm mươi, ánh mắt ông vẫn rực sáng sự sắc sảo của một vị tướng từng xông pha hàng ngàn trận chiến. Bên cạnh ông là bốn chiến binh mặc giáp bạc, trên tay mỗi người đang cầm một chiếc hộp vũ khí dài được đóng kín cẩn thận bằng dấu ấn hoàng gia.

Darius khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nhóm Vermax với ánh mắt khẽ đánh giá rồi cất giọng trầm nhưng vang dội:

> “Ngày mai, các cô cậu sẽ tham gia cuộc họp chiến lược quan trọng nhất kể từ sau thời kỳ tái thiết Liên Minh. Đó là khởi đầu cho chiến dịch Chinh Phạt Dũng Sĩ Hắc Ám – và các cô cậu sẽ đại diện Eldoria trên chiến trường.”

Ông đứng dậy, bước về phía họ, tay ra hiệu cho các chiến binh đặt từng chiếc hộp xuống trước mặt từng người:

> “Trang bị của các cô cậu... cùi quá rồi. Theo lệnh của đức vua Gertlat, ta đã chuẩn bị những bộ giáp mới – đồng phục chiến thuật chính quy của Eldoria, cùng một vài món vũ khí đặc biệt – để các cô cậu không bị bắn nhầm... hoặc chết nhầm.”

Một chút giễu cợt đượm nét lo lắng lẩn trong lời của Darius. Nhóm Vermax tiến lên, mở từng chiếc hộp một.

---

◾ Vermax:

Bên trong hộp là bộ chiến phục màu trắng xám với logo Eldoria hình thập tự giữa ngực – biểu tượng của những chiến binh ưu tú nhất. Nhưng thứ khiến anh ngạc nhiên hơn cả là:

Một đôi găng tay hợp kim cọp nguyên tố, có thể tự kích hoạt luồng sấm sét nội tại mà không cần tiêu hao mana – hỗ trợ cho kỹ năng tốc độ siêu thanh.

Một cây thương dài bằng hợp kim đen, làm từ cùng nguyên tố như đôi găng, dễ dàng cộng hưởng với lối đánh chớp nhoáng của anh.

Vermax nắm nhẹ cây thương, cảm thấy luồng điện ngầm cuộn trong vũ khí như thể nó đã sống cùng anh từ lâu.

---

◾ Yurri:

Chiếc hộp của Yurri mang một bộ giáp nhẹ dành riêng cho nữ chiến binh, ôm sát người với tông đỏ nhạt và bạc thanh lịch. Ngoài ra là:

Hai sợi xích đỏ mờ, có gắn lưỡi dao cong ở đầu – làm từ quặng có độ bền cực cao và dẻo – lý tưởng cho phép lai cận chiến.

Vũ khí cho phép cô chiến đấu hiệu quả mà không cần phụ thuộc quá nhiều vào phép thuật.

Yurri khẽ mỉm cười khi thử vung dây xích – âm thanh thép chạm gió vang lên như tiếng rít của rồng non.

---

◾ Karl:

Trong hộp là một bộ giáp đen tuyền nhẹ nhàng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Kèm theo đó là:

Một cặp song đao sắc bén ánh tím đen, được rèn từ vật liệu có khả năng hấp thụ động năng khi di chuyển, cho phép tăng cường đòn kết liễu sau mỗi bước di chuyển.

Phù hợp tuyệt đối với lối đánh ám sát và tốc độ tàn khốc mà Karl theo đuổi.

Anh cầm thử một đao, ánh mắt lóe sáng thích thú: “Chuẩn không cần chỉnh.”

---

◾ Louis:

Chiếc hộp của Louis lớn hơn cả, và khi mở ra, một hào quang vàng kim nhạt tỏa ra như một nghi lễ lên ngôi.

Bộ giáp tương tự các thành viên khác, nhưng được kèm theo một chiếc áo choàng lông sư tử trắng – giúp anh kích hoạt kỹ năng tức thì mà không cần niệm chú.

Một cây cung làm từ lông Phượng Hoàng, có thể tách ra thành hai đoản đao sắc bén – đa dụng và chết người.

Một chiếc hộp nhỏ chứa 8 chiếc nhẫn vàng, là phiên bản nâng cấp của bộ nhẫn cũ – gấp đôi khả năng lưu trữ mana, đồng thời hấp thụ mana tự nhiên từ không khí.

Louis mở to mắt, thốt lên:

> “Uầy... kiểu này là tôi chính thức lên cấp độ thần đồng rồi!”

---

Tướng Darius đưa mắt nhìn cả bốn, giọng lạnh đi một chút:

> “Thích thì mai hãy mặc. Giờ thì về lều mà nghỉ. Sáng mai, các ngươi sẽ không còn là những thiếu niên chạy loanh quanh nữa – mà là đại diện Eldoria bước vào trận chiến khốc liệt nhất kể từ Thần Chiến.”

Rồi ông ra hiệu cho lính dẫn cả nhóm về khu lều nghỉ ngơi.

---

Trở về lều, Louis là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng khi không nhịn nổi nữa, đã mặc chiếc áo choàng lông sư tử lên người. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng vàng kim tỏa ra, khiến cả lều chấn động nhẹ. Đôi mắt anh ta chuyển sang màu vàng hoàng kim, lấp lánh như được nạm đá quý.

Louis rít lên:

> “Tớ cảm giác như thể vừa nốc 5 gram đá vậy... Quá đã!”

Yurri nhăn mặt: “Tỉnh giùm đi, đồ nghiện hào quang.”

Vermax cười khẽ, nhìn bộ đồng phục còn chưa mặc, tay chạm nhẹ vào biểu tượng thập tự Eldoria trước ngực. Mưa bắt đầu rơi bên ngoài, lách tách từng giọt lên mái lều bằng vải dày, như bản nhạc dạo đầu cho một cơn đại hồng thủy sắp tới.

Anh nhìn ra bầu trời đêm mờ tối, đôi mắt nheo lại, sâu thẳm như đang giấu đi một kế hoạch...

> “Ngày mai... sẽ là khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Nhưng... sẽ là ánh sáng, hay là vực thẳm?”

Dưới màn đêm mù mịt và cơn mưa gió nặng hạt, không khí nơi chiến tuyến phía bên kia nhuốm màu tử khí và oán niệm. Trên đỉnh một ngọn núi cao u ám, năm trong số bảy Dũng Sĩ Hắc Ám – những huyền thoại bị nguyền rủa – đang đứng sừng sững, bao quanh bởi 12 tên tội phạm cấp cao cùng hơn 200 tín đồ dị giáo trung thành, tất cả đều tụ hội dưới ngọn cờ tà ác, hướng ánh nhìn về một vùng đất hoang phế đang chìm trong sấm sét.

Phía dưới họ là một cánh đồng khổng lồ bị lãng quên, nơi hàng trăm ngàn linh hồn của những chiến binh xưa kia vẫn còn vương vấn. Đây từng là chiến trường cổ đại – nơi các vị thần từng giao chiến với Ma Vương và các thế lực hắc ám. Máu và linh hồn đã ngấm sâu vào lòng đất, để lại một vết sẹo linh thiêng nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Khi mọi người vẫn đang kiên nhẫn ẩn mình, một trưởng giáo dị giáo – kẻ dẫn đầu nhóm tín đồ – rụt rè tiến lên hỏi:

> “Thưa các ngài… xin thứ lỗi, nhưng tại sao chúng ta lại dừng lại ở đây đến tận ba ngày? Với số lượng lớn như thế này, chẳng phải chúng ta đang tự đưa mình vào tầm ngắm của mười cường quốc sao?”

Dũng sĩ số 2 – một kẻ cao lớn, khoác giáp đen sẫm như địa ngục, quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao cứa thẳng vào tên giáo sĩ:

> “Ngươi nghĩ chúng ta đang ngu xuẩn à? Ngươi chẳng biết gì hết. Bọn ta muốn bọn chúng để mắt đến nơi này.”

Tên dị giáo lùi một bước, sững sờ. Dũng sĩ số 2 tiếp tục, giọng đanh thép:

> “Chúng đang chờ chúng ta ra mặt. Nhưng nếu chỉ mang từng này quân lực, ngươi nghĩ ta ngu đến mức lao đầu vào cái bẫy đang giăng ra ở các thành tuyến sao? Để đánh một trận chiến lớn, ta cần một đội quân lớn hơn… Và kẻ có thể giúp ta gom đủ quân chính là kẻ đã chết.”

Dũng sĩ số 3 – vóc người thấp hơn nhưng mang trên mình khí chất tà dị và đôi mắt phát sáng màu lam lạnh – bước tới tiếp lời, giải thích với giọng trầm đều:

> “Nơi này có tên là Thung Lũng Vong Linh. Hơn hai trăm ngàn linh hồn đã bỏ mạng ở đây trong thời kỳ Đại Thần Tử Chiến. Những linh hồn đó không được siêu thoát – chúng vẫn đang gào thét đòi chiến đấu. Ham muốn duy nhất của bọn chúng là được giao tranh, được giết chóc.”

Hắn giơ tay, bàn tay xương xẩu phát ra luồng sáng lam huyền bí, và mặt đất dưới chân bắt đầu rung nhẹ như đáp lại.

> “Chỉ cần mong muốn đó vẫn còn, ta có thể triệu hồi bọn chúng – biến chúng thành Chiến Binh Linh Hồn, nghe lệnh ta vô điều kiện. Một đội quân người chết không biết mệt mỏi, không biết sợ hãi.”

Tên trưởng giáo nuốt nước bọt:

> “Một… một đội quân bất tử?”

Dũng sĩ số 3 bật cười, tiếng cười lạnh như kim loại va chạm:

> “Ngươi mơ à? Bất tử là thứ không tồn tại. Chúng không bất tử – chỉ là rất khó bị tiêu diệt. Nếu chúng bị phá hủy, ý chí chiến đấu trong linh hồn cũng sẽ tan biến – lúc đó ta sẽ mất quyền kiểm soát. Chưa kể, các pháp sư thanh tẩy của phe thần hoàn toàn có thể tiêu diệt hoàn toàn linh hồn chúng nếu không cẩn thận.”

Dũng sĩ số 2 vỗ vai tên trưởng giáo, siết mạnh:

> “Nhưng yên tâm… Với năm bọn ta ở đây, chưa ai đủ sức giết được cả một đội quân người chết. Không phải ở cái thời đại yếu ớt này.”

Dũng sĩ số 3 bước ra rìa núi, nhìn xuống đồng hoang linh hồn bên dưới. Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngửa cổ nhìn trời, đôi mắt phát sáng rực. Hắn giơ hai tay, luồng sáng lam từ tay hắn nổ tung như pháo hoa bóng tối rồi phóng xuống mặt đất.

“Bắt đầu nghi thức triệu hồi linh hồn.” – hắn thầm thì.

Luồng sáng ấy bắt đầu lan tỏa xuống những ngôi mộ vô danh, cọc gỗ gãy, đất đá mục nát... từ lòng đất, hơi thở tử khí bốc lên. Tiếng gào thét không rõ lời vang lên như vọng từ một chiều không gian khác. Bầu trời chớp giật dữ dội, như muốn phản đối thứ tà thuật đang được kích hoạt.

Từng bóng người mờ mịt bắt đầu hiện lên giữa sương đêm, dáng đi khập khiễng, thân thể như được ghép từ xương cốt và năng lượng linh hồn đen kịt. Mỗi chiến binh linh hồn mang theo vũ khí thời cổ đại – kiếm, giáo, rìu, thương – dù gỉ sét, nhưng phủ một lớp tử khí chết chóc.

Hàng trăm, rồi hàng ngàn… hàng vạn linh hồn chiến binh bắt đầu xếp hàng trong câm lặng, cúi đầu chờ lệnh. Khí áp thay đổi, trời đất như lặng thinh.

Dũng sĩ số 3 quay lại, ánh mắt lóe lên tia tà ý, nói với nhóm:

> “Sáng mai… đội quân của ta sẽ hoàn chỉnh. Và nếu bọn thần quyền kia thật sự tới, ta sẽ biến từng tên thành linh hồn cho vòng triệu hồi kế tiếp.”

Cả vùng núi bỗng rúng động, như hồi đáp lại lời thề của hắn.

Cơn mưa vẫn đổ xuống, nhưng giờ đây không còn là nước – mà là những hạt oán khí nhỏ, xám ngắt, trộn lẫn tử linh. Cả vùng thung lũng chìm trong quang cảnh ma quái, báo hiệu cho một cuộc đại chiến không xa.

Rạng sáng hôm sau, khi những tia bình minh đầu tiên vừa xuyên qua làn sương còn phảng phất trên bãi trại, mặt đất vẫn còn ẩm ướt vì cơn mưa tối qua, thì khung cảnh xung quanh đã rộn ràng tiếng bước chân đều đặn.

Từ các lều trại dựng theo khu vực của từng quốc gia, hàng nghìn chiến binh đến từ 10 cường quốc bắt đầu bước ra, khoác lên mình những bộ giáp uy nghi, mỗi người như một mũi giáo sắc lạnh. Họ đứng xếp hàng ngay ngắn, chia thành từng khối theo màu sắc và biểu tượng đặc trưng của từng quốc gia: liên minh nordheim của vùng băng tuyết với giáp bạc lạnh lẽo, vương triều đông viễn long thần với áo giáp đỏ rực như dung nham, cộng hòa xenos mang sắc xanh và lông vũ… Tất cả tạo nên một khung cảnh sinh động và đầy tính biểu tượng, như một bức tranh chiến tranh khổng lồ đang bước vào giai đoạn khởi đầu.

Trên bục cao dựng bằng pháp thạch, 20 Đại Tướng – hai người đến từ mỗi quốc gia – đứng uy nghi như thần linh chiến trận. Họ là những chiến binh kỳ cựu, những huyền thoại sống mang trên mình hàng trăm chiến công. Khi tất cả các đội hình đã ổn định, một đại tướng râu bạc, áo choàng viền vàng bước ra phía trước, giọng nói như sấm vang dội:

> “Các chiến binh của thế giới tự do! Trong ba ngày qua, chúng tôi đã xác minh được sự tập trung bất thường của năm Dũng Sĩ Hắc Ám – những kẻ từng khiến cả lục địa run sợ – cùng với hơn 200 phần tử dị giáo tại một khu vực hoang tàn phía Tây bắc lục địa. Đây là thời điểm chúng ta ra tay. Mục tiêu: diệt sạch, nếu có thể thì bắt sống. Nếu không – xóa sổ hoàn toàn!”

Lời kêu gọi kết thúc, hàng ngàn chiến binh đồng thanh rút vũ khí và giơ cao lên trời. Tiếng hô vang như địa chấn, át cả tiếng gió thổi.

Ngay sau đó, các cánh cổng dịch chuyển lần lượt được mở ra, mỗi cánh cổng mang phong cách riêng biệt của từng quốc gia:

Cánh cổng hình chữ nhật khổng lồ của Đế chế Avalon nứt ra từ không gian như thể xé toạc bầu trời, từ trong bóng tối năm con tàu bay siêu khổng lồ từ từ bước vào, từng chiếc mang theo hàng trăm binh sĩ trong bộ giáp cơ khí Power Armour cùng hỏa lực siêu hạng.

Ba chiến thần Titan của Đế chế, vì quá lớn không thể dịch chuyển, bắt buộc phải đi bộ tiến dần từ phía sau, mặt đất rung chuyển dưới mỗi bước đi.

Cánh cổng xoắn đỏ rực của Học viện Arcadia – được điều khiển bằng ma pháp xoay chiều – mở ra như một cơn lốc lửa, từ đó từng pháp sư, hiệp sĩ ma thuật lần lượt bước vào, mang theo những cỗ xe chiến thuật bay phù chú.

Cánh cổng hình chữ X rách toạc từ không gian của Đảo quốc Mechatron – phát ra tiếng máy móc và ánh sáng xanh lam – hàng trăm chiến binh cưỡi ultimasaurus và pháp sư công nghệ bước vào với sự im lặng lạnh lùng chết chóc.

Và còn nhiều cánh cổng khác từ các quốc gia đồng minh – mỗi nơi là một màu sắc riêng biệt, một tinh thần chiến đấu khác nhau, nhưng chung một mục tiêu: quét sạch bóng tối.

Chuyển cảnh.

Ở một vùng đất đổ nát – tàn tích của một pháo đài cổ bị bỏ hoang, năm Dũng Sĩ Hắc Ám đang cùng 12 tên tội phạm vượt ngục cấp S đứng giữa một vòng tròn nghi lễ đang thi triển.

Bỗng một trong số họ – Dũng Sĩ số 7, người mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ gốm nứt vỡ – ngẩng đầu lên.

> “Chúng đến rồi…”

Cả nhóm đồng loạt dừng lại. Từ khoảng không trên cao, năm cánh cổng hình chữ nhật dần mở ra – đội tàu bay của Avalon xuất hiện, họng súng ma thuật được nạp đầy năng lượng, hướng thẳng xuống nơi nhóm Dũng Sĩ đang đứng. Từng phát pháo năng lượng cấp A được bắn ra, trút xuống như bão lửa.

Các thành phần dị giáo lập tức triển khai hàng chục lớp khiên, chướng ngại, ma trận phòng thủ – nhưng mọi thứ tan vỡ chỉ sau vài đòn đầu tiên.

Dũng Sĩ số 3 gào lên:

> “Lũ vô dụng! Ngươi gọi thứ này là phòng thủ à?!”

Dũng Sĩ số 2 bình thản giơ tay, triệu hồi một lớp khiên hình vòm khổng lồ, ánh sáng đen tím lấp lánh, bao phủ toàn bộ phe dị giáo. Mưa đạn dội xuống va vào khiên mà bị bẻ cong, nổ tung, rồi tan rã thành bụi sáng. Bên dưới, các tín đồ dị giáo thở dốc, hoảng loạn, bắt đầu nhận ra mức độ tuyệt đối của sức mạnh đối phương.

Một trong số tội phạm hét lên:

> “Lũ cường quốc thật sự... đã nghiêm túc rồi!”

Tàu bay dừng lại.

Ngay sau đó, hàng loạt cánh cổng dịch chuyển từ phe liên minh lần lượt mở ra xung quanh khu vực – hàng chục nghìn chiến binh từ các quốc gia lần lượt bước ra, đội hình kéo dài như bức tường người khổng lồ, khí thế ngút trời.

Vermax và nhóm của anh cũng xuất hiện từ một cánh cổng của eldoria, đội quân eldoria đứng lặng lẽ sau đội hình của Học viện Arcadia. Cậu nhìn khung cảnh hoành tráng trước mắt, thì thầm:

> “Đây là chiến tranh thật sự…”

Louis đứng cạnh, nuốt nước bọt:

> “Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào điên rồ đến thế này… Chúng ta thực sự sẽ đối đầu với năm Dũng Sĩ Hắc Ám sao?”

Karl cau mày:

> “Chuẩn bị sẵn hết vũ khí. Chỉ cần một sai lầm – chúng ta sẽ không còn cơ hội để hối hận.”

Yurri hít sâu, linh lực tỏa ra nhè nhẹ từ tay cô:

> “Họ sẽ không lùi, vậy ta cũng không được phép run rẩy.”

Cả chiến trường như ngừng thở.

Trận đại chiến khai màn... chỉ còn cách một tín hiệu khai hỏa cuối cùng.

Cảnh tượng phía tây của bình nguyên Jareth – một vùng đất trống trải thuộc biên giới Đế chế Avalon – giờ đây đã trở thành chiến trường khổng lồ, nơi mà quân đoàn liên minh của các cường quốc đã dàn quân chật kín như sóng trào.

Cánh cổng khổng lồ được dựng bằng pháp thạch từ lâu đài cơ động của liên minh đã mở toang, từng đội hình chiến binh tinh nhuệ bước ra theo hàng lối đều tăm tắp, ánh giáp bạc sáng chói dưới ánh mặt trời. Trên không, tàu bay chiến đấu gầm vang, sẵn sàng thả phép trấn áp quy mô lớn khi có hiệu lệnh.

Phía trước đội hình, một người đàn ông mặc áo choàng trắng có viền ánh kim, tay cầm một thanh cự kiếm bạc, giơ lên không trung – đó chính là Đại tướng Darius, một trong số hai mươi chỉ huy tối cao chiến dịch. Ông ta dùng phép khuếch đại âm thanh, giọng trầm vang vọng cả vùng trời:

> “Toàn bộ lực lượng dị giáo và các dũng sĩ hắc hóa! Hãy buông vũ khí và đầu hàng ngay lập tức! Bằng không, các ngươi sẽ bị xóa sổ bởi công lý của Thần linh và nhân loại!”

Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm sau tuyên bố ấy, rồi từ phía đối diện, bóng người bước ra khỏi màn sương đen nồng đặc. Kẻ mang áo choàng tím đen, gương mặt lộ vẻ lười biếng và thích đùa, nở nụ cười mỉm.

Dũng sĩ 02.

Hắn chắp tay sau lưng, bước ra vài bước rồi cũng dùng ma thuật khuếch đại âm thanh trả lời, giọng lơ đãng như thể đang trò chuyện trong bữa trà chiều:

> “Muốn bắt bọn ta á? Cứ tự nhiên… Nhưng liệu các người có đủ sức không?”

Ngay sau đó, ánh sáng đen chói lòa bùng nổ từ lòng bàn tay hắn – một thanh “đoản đao năng lượng” khổng lồ rực cháy ánh đỏ và đen hiện ra, dài tới hàng chục mét, xoáy lửa như muốn xé toạc bầu trời.

Không một lời báo trước, Dũng sĩ 02 giơ tay, bổ thẳng thanh đoản đao về phía đội hình liên minh.

Mặt đất rung chuyển. Không khí nghẹt thở. Thanh đao ấy như một sao băng rực lửa đang chực xé toạc chiến tuyến.

Ngay lập tức, toàn bộ các pháp sư, cung thủ, chiến binh tầm xa cùng nhau dốc toàn lực ma lực và kỹ năng của mình, nhắm thẳng vào thanh đoản đao. Hàng trăm phép thuật ánh sáng, lửa, băng, sấm sét, các mũi tên được tẩm ma pháp, bay lên trời như pháo hoa nghênh chiến.

Louis, không chút do dự, bật nhảy lên trời, hai tay giơ cao:

> “– Solar-Hand!!!”

Từ lòng bàn tay cậu, hai bàn tay lửa khổng lồ rực cháy thành hình. Một thanh kiếm lửa khổng lồ hiện ra, được hai bàn tay ấy cầm chắc, bổ thẳng lên đoản đao đang rơi xuống.

Va chạm xảy ra – một vụ nổ sáng trắng xé toạc trời đất.

Louis rơi xuống, đáp đất nặng nề, khuỵu gối một chút nhưng vẫn đứng vững. Dù vậy, đoản đao năng lượng đã rạn nứt nghiêm trọng.

Ngay lúc ấy, Đại tướng Darius tung khiên ra trước, triệu hồi một tấm khiên năng lượng khổng lồ bằng Thánh Kết Giới – vừa vặn chặn đứng đòn đánh, khiến thanh đoản đao kia vỡ vụn, tan biến trong cơn gió thét.

Nhưng cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.

Dũng sĩ 02 nhếch môi, dùng phép khuếch đại âm thanh tiếp tục:

> “Chỉ một đòn thôi mà đã khiến các ngươi dốc hết ma lực như vậy... Vậy thì thử mười thanh đoản đao của ta thì sao?”

Hắn vung tay, mười cột năng lượng xoáy lên bầu trời, bắt đầu tạo thành mười đoản đao siêu lớn.

Nhưng ngay khi đòn đánh chưa hoàn thiện, ba mũi tên lửa từ phương xa xé gió lao tới. Dũng sĩ 02 nghiêng đầu tránh được dễ dàng, nụ cười nhếch lên tự mãn – nhưng rồi ánh mắt hắn đột nhiên lạnh đi.

“Phập!”

Một cây thương ánh bạc lao đến tim hắn từ một góc cực kỳ chính xác. Hắn buộc phải rút tay về, bắt lấy ngọn thương trong tích tắc – điều này khiến kết nối ma lực với mười đoản đao bị gián đoạn, khiến chúng tan biến ngay lập tức.

Hắn quay đầu, đôi mắt lạnh băng nhìn về phía xa:

Vermax – người vừa bất ngờ ném ngọn thương được mượn từ một chiến binh bên cạnh, người lính ấy còn chưa kịp hiểu tại sao vũ khí mình lại... “biến mất”.

Người lính ấy thốt lên:

>“Khoan đã, đó là cây thương của tôi...”

Còn ở phía bên kia, Louis vẫn trong tư thế giương cung, hạ một tay sau cú bắn chuẩn xác.

Dũng sĩ 02 nghiến răng, thầm nghĩ:

> “Từ khoảng cách này mà vẫn tấn công chuẩn xác như thế? Bọn chúng thật sự không đơn giản…”

Hắn bẻ gãy cây thương, máu từ lòng bàn tay rỉ ra.

Ngay lúc đó – Dũng sĩ 03 tiến lên một bước, mắt xanh thẫm và ma mị ánh lên.

> “Ta nghĩ... đã đến lúc phản công rồi.”

Hắn cười lớn, giang hai tay ra, một làn năng lượng lam nhạt từ dưới đất bốc lên như sương mù địa ngục. Từ trong đó, những chiến binh tử linh – xương trắng, giáp đen, mắt cháy đỏ – từng người một trồi lên như từ cõi chết.

30.000 chiến binh tử linh, gào thét, kéo lê vũ khí sắt gỉ, ánh mắt trống rỗng như những chiếc xác không hồn. Âm thanh rợn người vang lên khắp chiến trường.

Dũng sĩ 03 cười khẽ:

> “... Chỉ tiếc là đây mới chỉ là giới hạn hiện tại của ta. Nhưng thôi... như vậy cũng đủ rồi. Giết sạch bọn chúng.”

“GRAAAAAAAA!!!”

Tiếng gào rú vang lên như sấm động. Toàn bộ tử linh đồng loạt lao lên, như cơn sóng tử thần màu xám, mở màn cho một trận chiến đẫm máu – trận tử chiến đầu tiên giữa quân Liên minh và bọn Dũng sĩ Hắc hóa.

> Bầu trời tối sầm.

Đất rung chuyển.

Máu, lửa, thép – tất cả chỉ vừa bắt đầu.

Còn tiếp!!