Chương 44
Tại khu trại liên minh nằm sát biên giới phía nam của Đế chế Avalon — nơi được thiết lập làm căn cứ tiền tuyến cho chiến dịch truy bắt bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa — không khí đang nóng lên từng phút. Dù căng thẳng như tơ giăng nhưng cũng không thiếu sự sôi động và ngạo khí, bởi các chiến binh của nhiều quốc gia tụ hội về đây, tạo nên một khung cảnh chưa từng có trong lịch sử liên minh.
Khi nhóm Vermax, Louis, Karl và Yurri vừa đặt chân tới khu vực, họ như được bước vào một thế giới khác.
Trên trời cao, những tàu bay khổng lồ của Đế chế Avalon lặng lẽ trôi qua như những pháo đài di động, tỏa ra áp lực khủng khiếp chỉ với hình bóng của chúng. Nổi bật hơn cả là ba cỗ máy khổng lồ Titan-class, cao hơn mười tầng lầu, mỗi bước chân làm mặt đất rung lên. Chúng được gọi là Ba Thánh Thần Cơ Giáp, biểu tượng của sức mạnh tuyệt đối mà Avalon tự hào từ hàng trăm năm trước.
Ở một góc khác của doanh trại, đảo quốc Mechatron cũng chẳng chịu kém cạnh. Những chiến binh Aura của họ tỏa ra khí tức như những mũi tên sẵn sàng xuyên thủng mọi giới hạn, ánh sáng nhiều màu phát ra từ cơ thể như một dải cầu vồng chết chóc. Họ cưỡi trên những sinh vật khổng lồ được gọi là “chiến hạm sống” — những con thú được cường hóa bằng kỹ thuật sinh học, với lớp da dày tựa giáp titan.
Eldoria, quê hương của Vermax, cũng góp mặt với những trung đoàn huyền thoại:
– Cú Tuyết – tinh nhuệ trong do thám.
– Hắc Ưng – chuyên cận chiến áp sát.
– Hạc Nước – tinh thông chiến pháp trên sông và vùng đất ẩm.
– Quạ Đêm – sát thủ đêm tối.
Dù không có Đoàn Thập Tự Chinh — đội quân mạnh nhất quốc gia — sự hiện diện của bốn trung đoàn kia cũng đã làm danh tiếng Eldoria rực sáng không kém bất kỳ cường quốc nào.
Falan là người được cử tới trước để chuẩn bị hậu cần và tiếp đón nhóm Vermax. Anh tươi cười, vỗ vai Vermax khi gặp lại.
“Đi đường xa vất vả rồi. Đi nào, tôi dẫn mọi người đi một vòng để thấy được liên minh lần này hoành tráng cỡ nào.”
Vừa đi vừa nói, Falan hăng hái giới thiệu từng đơn vị một cách tự hào. Nhóm Vermax vừa tò mò vừa trầm trồ. Nhưng khi tới khu vực doanh trại phía tây, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Yurri, trong lúc đang lắng nghe Falan, vô tình va phải một chiến binh mặc Power Armour — bộ giáp tăng cường cơ năng đến từ đế chế AVALON. Cú va khiến cô ngã nhào.
Tên chiến binh nhìn xuống, nhếch môi:
“Cô gái à, đây không phải chỗ cho những y tá mềm yếu như cô dạo chơi đâu.”
Vermax nhanh chóng đỡ Yurri dậy, còn Yurri thì khẽ cau mày:
“Y tá gì chứ? Tôi là chiến binh, là xạ thủ hàng đầu của học viện quốc gia đấy!”
Tên power armour bật cười cùng đồng bọn:
“Chiến binh á? Với cái chân mảnh như tăm và cánh tay yếu ớt đó à? Ha! Cô nên ở nhà làm bếp còn hơn.”
Hắn còn dám đưa tay chạm vào vai Yurri, ánh mắt đầy trịch thượng.
Yurri không nói gì, lùi một bước, rồi xoay người tung cú đá thẳng vào mặt hắn — nhưng bị gã chặn lại dễ dàng bằng tay.
“Ồ, cô dữ đấy... Nhưng đã ra đòn thì tôi cũng không nương tay đâu.” – Hắn cười khẩy, giơ tay chuẩn bị tung cú đấm.
ẦM!
Tay hắn bị chặn lại ngay giữa không trung.
Vermax, bình tĩnh đặt tay lên nắm đấm của gã, nhìn thẳng vào mắt:
“Như này chắc... đủ để gọi là hoà rồi chứ?”
Cả nhóm power-armour khựng lại. Tên chiến binh thử dồn lực vào cú đấm, nhưng không nhúc nhích nổi tay mình. Rõ ràng, Vermax không chỉ là một kẻ nói miệng.
Sự căng thẳng chợt bị phá vỡ bởi tiếng Louis:“Úi chà, mấy anh mạnh mồm thế mà giờ rén quá ta?”
Tên chiến binh cắn răng, buông chân Yurri xuống, rồi rút lui. Falan định can thiệp nhưng thấy sự việc đã được xử lý ổn thỏa, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục dẫn đường.
Louis cố chọc tức bằng cách hét to:“ Ha ha ha, ảnh rén ảnh rén ” (ảnh: anh ấy)
Sau khi tham quan toàn bộ khu căn cứ, Falan dẫn nhóm Vermax lên một đỉnh đồi nhỏ phía bắc — nơi có thể quan sát toàn bộ doanh trại liên minh.
Chỉ tay về phía những ngọn núi xa xa, anh nghiêm túc:
“Đây không chỉ là một chiến dịch đơn thuần. Chúng ta đã xác định được vị trí hiện tại của 5 trong số 7 Dũng Sĩ Hắc Hóa. Họ đang tập hợp tại thung lũng Hoang Thần – một khu vực bị bỏ hoang từ thời Đại Thần Chiến.”
Yurri ngạc nhiên:
“Còn hai tên kia thì sao?”
Falan lắc đầu:
“Biến mất không dấu vết. Có thể đang ẩn náu, hoặc... đang âm mưu điều gì lớn hơn. Nhưng không sao. Với năm tên kia — chúng ta sẽ đánh phủ đầu.”
Anh tiếp lời, giọng hạ xuống nhưng đầy dứt khoát:
“Kế hoạch là dùng các cổng không gian đặt tại từng cường quốc để dịch chuyển cùng lúc tới chiến trường. Nếu may mắn, chúng ta sẽ bao vây và đánh úp được. Nếu không — sẵn sàng cho một cuộc chiến đối đầu trực diện.”
Vermax nắm chặt tay, mắt nhìn xa xăm.
Louis vươn vai, cười nửa miệng:
“Giờ mới đúng là cuộc vui.”
Karl kiểm tra lại các phi tiêu và ám khí.
Yurri nhìn mọi người rồi nhẹ nhàng nói:
“Lần này, hãy sống sót... tất cả chúng ta.”
Trên bầu trời, một tia chớp tím xé ngang không trung, báo hiệu mở cổng không gian đang tới gần.
Tiếng tù và vọng vang.
Cờ của liên minh tung bay trong gió.
Dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa rơi vãi trên nền cát bụi của doanh trại dã chiến nơi biên giới Đế chế Avalon, nhóm Vermax cùng nhau dạo bước giữa không gian nhộn nhịp của một khu huấn luyện chiến thuật quy mô, nơi hàng trăm chiến binh từ nhiều cường quốc đang ngày đêm rèn luyện để chuẩn bị cho cuộc truy lùng lớn nhất trong lịch sử liên minh.
Tiếng hô khẩu lệnh, tiếng ma pháp bùng nổ và tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp nơi như khúc dạo đầu của một bản hùng ca chưa được viết xong. Mỗi bước chân qua, Vermax và đồng đội lại nhìn thấy một chiến binh từ các quốc gia khác đang trút mồ hôi dưới ánh mặt trời – người luyện thương pháp, người thử nghiệm kết giới, kẻ khác lại ngồi thiền giữa một vòng phép xoáy sâu trong linh hồn.
Louis lẩm bẩm, ánh mắt nghiêm nghị chưa từng thấy:
“Chỉ cần một sai lầm… là vĩnh biệt.”
Yurri gật đầu, gương mặt không còn nét tếu táo như thường lệ:
“Cuộc chiến lần này… không phải trò đùa. Những kẻ mà ta đối mặt – có thể là những sinh vật mạnh hơn cả những kẻ mình từng đối đầu...”
Khi nhóm tiếp tục đi qua khu huấn luyện thứ ba, ánh mắt Vermax vô tình bị thu hút bởi một ngôi lều vải màu chàm cũ kỹ nằm ở góc khuất, bao quanh bởi những sợi dây lụa treo những chiếc bùa kỳ lạ bằng giấy xám. Không giống nơi huấn luyện – đây có vẻ là khu vực dành cho pháp thuật tâm linh.
Phía trước ngôi lều, một tấm biển gỗ đã cũ kỹ nhưng vẫn còn đọc được:
“Chiêm mộng – dẫn duyên – hóa họa”
Một bà lão với mái tóc bạc dài, mắt đục mờ như sương đang ngồi trong lều, trước mặt là một bộ bài kỳ lạ, không phải bài tarot thông thường mà là Thần Bài Cổ – một dạng bài tiên tri bị cấm ở nhiều nơi do độ chính xác cao nhưng thường gây hoang mang. Theo lời Falan, bà lão này được dân trong trại gọi là Bà Lệ Mộng, người sở hữu năng lực bói toán “thấy được tai ương, nhưng không chỉ đường”.
“Thật ra… tui chưa từng thử. Mấy người đến rồi thì thử xem sao.” – Falan nói, nhún vai.
Tò mò và có chút hiếu kỳ, nhóm Vermax đồng loạt bước vào lều. Bên trong tối lờ mờ, mùi hương thảo dược và tro tàn quện vào nhau khiến bầu không khí trở nên huyền ảo.
Bà lão không ngẩng mặt, chỉ khẽ mỉm cười và cất giọng khàn đặc như lửa tàn trong đêm đông:
“Các cậu… đã chạm tới ranh giới của vận mệnh. Vậy thì ta sẽ cho các cậu… một lần nhìn thấy gợn sóng của định mệnh.”
Bà rút ra một xấp bài kỳ dị, hình vẽ mờ ảo, như chuyển động theo ánh mắt người nhìn. Bà xào bài một cách lặng lẽ mà uyển chuyển, rồi chia thành năm chồng nhỏ – đặt từng lá lên trước mặt từng người.
Louis là người đầu tiên lật bài. Trên lá bài là hình ảnh một bóng người bị bao phủ bởi màn khói đen, đôi mắt đỏ rực lấp ló dưới mũ trùm.
Bà lão cười nhẹ:
> “Tâm trung hữu quỷ – trong lòng cậu... vẫn có một bóng tối chưa được khai sáng. Có lẽ... là một món nợ, hoặc một phần bản ngã đang ngủ say chờ ngày trỗi dậy.”
Louis nhíu mày, không rõ vui hay lo lắng.
Tiếp theo là Vermax. Lá bài của cậu là hình ảnh hai bàn tay đan vào nhau… nhưng lại đâm nhau bằng dao găm phía sau lưng.
Bà lão liếc mắt qua:
> “Lưỡng ngữ nhất tâm – cậu có thể nói hai lời, hành động hai hướng, nhưng trong tim… chỉ một con đường. Tuy nhiên… có kẻ đang ngồi trong cậu.”
Cả nhóm giật mình. Vermax lặng thinh.
Yurri lật bài. Trên lá là một người phụ nữ bị bịt mắt, nhưng tay cầm dây tơ đỏ đứt đoạn.
Bà khẽ nói:
> “Duyên phủ mắt mờ – có thứ cậu tìm là tình cảm, nhưng chính điều đó lại khiến cậu không nhìn thấy kẻ thù gần nhất. Đừng để yêu thương dẫn đến mù quáng.”
Yurri thoáng bối rối. Cô không dám hỏi thêm.
Karl lật bài. Một bóng người đứng trước gương, nhưng phản chiếu lại là một sinh vật hoàn toàn khác.
Bà trầm giọng:
> “Hình giống hồn không – bên ngoài cậu là người, nhưng linh hồn… chưa chắc đã giống vậy. Có lẽ… cậu không phải kẻ mang một linh hồn duy nhất.”
Karl khẽ chớp mắt, nhưng không thể hiện cảm xúc.
Cuối cùng là Falan. Lá bài hiện hình một cây cổ thụ trơ trọi đứng giữa sa mạc.
Bà chỉ cười:
> “Cây nghiêm khó đổ – cậu… khó bị bẻ gãy, nhưng nếu gãy… thì sẽ gãy gọn. Cố gắng đừng để bị bẻ cong bởi tình cảm, hoặc… niềm tin.”
Không khí trong lều bỗng chốc trở nên lạnh lẽo như gió thổi từ thung lũng của những linh hồn lang thang. Cả nhóm nhìn nhau – những ánh mắt nửa khó hiểu, nửa trĩu nặng. Những lời tiên tri khó hiểu, ẩn chứa cả lời cảnh báo lẫn sự thật chưa phơi bày.
Trước khi ai đó có thể cất tiếng hỏi thêm, bà lão đã nói tiếp, giọng run như lá khô:
> “Tai ương... ai cũng có. Nhưng tai ương… cũng như đêm tối – chỉ cần đúng lúc, đúng cách… sẽ có ánh sáng phá vỡ. Đừng sợ định mệnh… hãy làm chủ nó.”
Nhóm im lặng một lúc rồi đứng dậy. Vermax lặng lẽ rút 5 đồng VN bạc để lại lên bàn gỗ cũ. Khi bước ra khỏi lều, cả nhóm đều không quay đầu lại.
Bầu trời bên ngoài đã chuyển sang sắc tím ráng chiều, ánh sáng từ mặt trời nhuộm đỏ những con đường huấn luyện, còn trong lòng mỗi người… một tầng cảm xúc mới vừa nhen nhóm.
Còn tiếp!!