Chương 43
Mười mấy chiến binh giáp Power Armour – những con người được bọc trong lớp giáp cơ khí dày đặc, cao lớn như người khổng lồ – đứng dàn hàng ngang trên sườn dốc. Ánh kim loại từ giáp phản chiếu ánh mặt trời tạo thành một khung cảnh ngột ngạt và đầy uy áp.
Một trong số đó – Power Armour bạc sáng, đầu đội mũ kín như đầu máy chiến đấu – bước về phía nhóm Vermax, từng bước nặng nề làm đất dưới chân rung nhẹ. Giọng nói điện tử phát ra từ loa ngoài của bộ giáp cất lên rành mạch:
> “Nhóm người kia. Xuất trình giấy thông hành và mã nhận diện. Đây là khu kiểm soát quân sự cấp cao, không ai được phép xâm nhập nếu không có xác nhận từ các trạm đầu mối.”
Bốn người nhóm Vermax – lúc này đang bước xuống từ xe ngựa – bối rối nhìn nhau. Louis nhướn mày nhìn sang Vermax, giọng nửa trêu chọc nửa ngạc nhiên:
> “Này... giấy thông hành là cái quỷ gì thế? Chúng ta có nhận được cái đó đâu nhỉ?”
Vermax chau mày, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm sau lưng, quay sang đáp:
> “Ai biết. Trong thư từ đức vua chỉ nhắc đến điểm đến, không có dòng nào nói về giấy tờ này cả.”
Không khí bắt đầu căng như dây đàn. Những chiến binh Power Armour khác phía sau lập tức đưa tay lên báng vũ khí – phần lớn là những khẩu pháo năng lượng đeo vai và súng xung kích ma thuật cỡ lớn. Giáp của họ bắt đầu phát sáng nhẹ – dấu hiệu cho thấy lõi năng lượng đang được kích hoạt.
Chiến binh chỉ huy tiếp tục:
> “Một vài ngày trước, đám dị giáo tàn dư đã trà trộn vào hàng ngũ của chúng ta, gây rối loạn nghiêm trọng. Dù chúng đã bị tiêu diệt, thiệt hại vẫn không nhỏ. Do đó, mọi cá nhân tiếp cận khu tập kết đều phải thông qua một lớp kiểm định tuyệt đối. Nếu các người không có mã nhận diện... e rằng chỉ có thể giải thích bằng máu.”
Tiếng sụt soạt vang lên, từng vũ khí được tháo chốt an toàn. Nhóm Vermax – dù đều là những người dày dạn chiến đấu – vẫn không khỏi nắm chặt vũ khí theo bản năng.
Yurri thì thầm:
> “Tình hình không ổn... Nếu đánh nhau ở đây, vừa nguy hiểm lại còn vô lý...”
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên, chen ngang như một luồng gió nhẹ cắt ngang căng thẳng:
> “Khoan đã. Dừng tay.”
Từ phía sau đội hình Power Armour, một nhóm chiến binh giáp đỏ bước ra. Khác với bộ giáp to lớn nặng nề, những chiến binh này linh hoạt và nhẹ nhàng hơn, bộ giáp sơn màu đỏ thẫm, biểu tượng của Arcadia – Học viện quân sự số một lục địa. Dáng vóc uyển chuyển, nhưng đầy khí chất thực chiến.
Một trong số họ – với giọng trầm ổn – bước lên, nói rõ ràng:
> “Chúng tôi đến từ Học viện Arcadia, là tổ đội hỗ trợ cho đội hình phía tây. Những người kia – nhóm Vermax – là cựu học viên của chúng tôi. Tôi có thể xác nhận họ không phải kẻ địch, cũng không liên quan gì đến dị giáo. Mong các ngài hạ vũ khí.”
Nhóm chiến binh Power Armour dừng lại, ánh mắt sau lớp kính tối nhìn nhóm người mới đến. Người chỉ huy quay lại trao đổi nhanh qua bộ đàm – vài giây sau, giọng nói điện tử trầm xuống:
> “Nếu là người của Arcadia đảm bảo, chúng tôi tạm thời ghi nhận. Nhưng vẫn cần xác thực.”
Cùng lúc ấy – như một khúc dạo vừa khít – một con chim ánh bạc từ bầu trời lao xuống, bay vòng qua đầu Vermax rồi nhẹ nhàng đậu trên vai anh. Đó là chim đưa thư hoàng gia của Eldoria – biểu tượng không thể giả mạo.
Trên chân chim là một phong thư được niêm phong bằng sáp ngọc xanh, bên trong chứa giấy thông hành chính thức và mã định danh quân sự do đức vua Gertlat đích thân phê chuẩn. Vermax nhanh chóng đưa giấy tờ cho đội kiểm soát.
Người lính Power Armour quét mã nhận diện bằng thiết bị từ trên giáp. Tín hiệu xác minh xanh bật lên – giọng nói bớt căng thẳng hơn:
> “Mọi dữ liệu đã trùng khớp. Xin lỗi vì sự cẩn trọng... Các ngươi được phép tiến vào khu tập kết phía nam.”
Mọi người hạ vũ khí. Không khí căng thẳng tan biến, thay vào đó là những lời khách sáo, lịch sự giữa các binh sĩ.
Trên đường được dẫn tới khu chỉ huy, nhóm Vermax tiến lại gần các chiến binh giáp đỏ để cảm ơn.
Yurri tò mò hỏi:
> “Các anh là người của Arcadia thật sao? Làm sao biết chúng tôi?”
Một trong những chiến binh giáp đỏ bước lên – vừa đi vừa tháo chiếc mũ giáp đỏ xuống, để lộ gương mặt trẻ trung, mái tóc đen cắt cao, ánh mắt láu cá quen thuộc. Anh ta cười lớn, giọng đùa cợt vang lên giữa tiếng bước chân:
> “Thế mà các cậu quên tôi nhanh vậy à? Chỉ mới vài tháng mà trí nhớ tệ thật. Là tôi – Justnone đây!”
Louis há hốc mồm:
> “Cái gì!? Justnone!? Không thể nào! Cậu được tuyển vào đội giáp cơ khí Arcadia à!?”
Justnone cười đắc thắng:
> “Được tuyển à? Không không, là được chọn đặc cách nhé. Nhớ vụ tôi dùng ngũ hành thể vượt qua kỳ thi của học viện không? Từ lúc đó tôi đã được đưa vào danh sách ứng viên lực lượng đặc nhiệm rồi, vì họ quá ấn tượng với hồn khí của tôi họ bảo rằng nếu tiếp tục rèn luyện nó sẽ còn mạnh hơn nữa.”
Vermax mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vai Justnone:
> “Dù gì thì cũng cảm ơn... nếu không có cậu và các chiến hữu, có lẽ bọn tôi đã phải lao vào một trận chiến không cần thiết.”
Justnone nháy mắt:
> “Không có gì. Mà lần này... có khi lại được đánh vai kề vai thêm lần nữa đấy.”
Bầu không khí ấm lại. Bốn người nhóm Vermax được dẫn tới khu lều trại dành cho liên minh, nơi các nhóm chiến binh tinh nhuệ từ khắp cường quốc đang hội tụ.
Chiến tranh ngầm đang sục sôi. Ngoài kia – Dũng Sĩ 01, Dũng Sĩ 05 cùng vô số Ma Vương cổ đại đang rải rác khắp vùng biên, gieo rắc bóng tối.
Nhưng giờ đây, các anh hùng thế hệ mới, những Vermax, Justnone và nhiều cái tên khác, đang từng bước dấn thân vào tuyến đầu – chuẩn bị viết tiếp những huyền thoại mới của thời đại.
Dưới bầu trời u ám lấm tấm mây xám, từng đoàn chiến binh từ khắp các cường quốc lần lượt tiến về Căn cứ Đồng Minh phía Tây – nơi tập hợp toàn bộ lực lượng tham gia chiến dịch săn lùng các Dũng Sĩ Hắc Hóa và các tội phạm cấp cao trốn thoát khỏi nhà tù Vực Hải.
Không khí trong căn cứ dày đặc mùi sắt thép, mồ hôi, và phép thuật đang được nạp đầy cho các tháp truyền năng. Những doanh trại tạm dựng được phân chia theo từng quốc gia, mỗi vùng lại có phù hiệu riêng thêu lên vải trại, thể hiện niềm kiêu hãnh và vị thế của từng lực lượng.
Nhóm Vermax đến nơi vào giữa buổi chiều, dưới sự dẫn đường của một chiến binh trẻ mang tên Justnone, người vốn là bạn đồng môn cũ của họ tại Học viện Arcadia.
Trên đường đi về phía doanh trại của Eldoria, họ vừa đi vừa chuyện trò.
Vermax nheo mắt nhìn Justnone, ngạc nhiên hỏi:
> "Mà khoan… cậu từ khi nào lại góp mặt trong cuộc chiến này? Với lại, cậu đang mang phù hiệu của Arcadia kia mà, tưởng học viên chưa tốt nghiệp thì không được điều động ra chiến trường?"
Justnone khẽ nhún vai, nở một nụ cười có chút ngạo nghễ nhưng không mất phần khiêm tốn:
> "Thì đúng là học viên, nhưng mà… có vẻ như bọn họ đánh giá cao tiềm năng của tớ hơn cậu nghĩ đấy. Hội đồng học viện đích thân chỉ định tớ vào nhóm tinh nhuệ tham gia chiến dịch này. Nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và còn sống sót trở về, tớ sẽ được… miễn kỳ thi tốt nghiệp, cộng thêm 3.000 VN vàng nữa. Cũng đáng để liều một phen, phải không?"
Louis huýt sáo:
> "Chà, có tiền, có danh, có cả vinh quang… cậu đúng là biết chọn thời điểm xuất hiện đấy."
Justnone liếc nhìn Louis, rồi dừng bước trước khi họ rẽ vào lối doanh trại phía Bắc. Anh xoay người lại, mỉm cười với cả nhóm:
> "À mà… giờ đừng gọi tớ là Justnone nữa. Tên mới của tớ là Falan Tamarat – danh xưng được công nhận sau khi vượt qua bài kiểm tra thực chiến của Phòng Pháp Ứng cao cấp. Hãy quen với cái tên đó đi, vì tớ sẽ không biến mất sớm đâu."
Vermax bật cười nhẹ, gật đầu:
> "Nghe hoành tráng đấy, Falan. Nhưng vẫn là cái tên Justnone ngốc nghếch năm nào thôi."
Sau một hồi trò chuyện và trêu chọc qua lại, Falan Tamarat (Justnone) rẽ vào một khu vực khác, để lại nhóm Vermax tiến bước đến khu doanh trại của Eldoria – nơi từng là quê hương huấn luyện của Vermax và cũng là quốc gia mà cậu thề bảo vệ.
Ngay khi họ vừa bước đến trước cổng trại Eldoria – được canh gác bằng các pháp tháp cảm ứng mana – một bóng người cao lớn từ phía trong trại tiến ra, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Ông ta khoác bộ giáp bạc nặng trĩu, tay cầm thanh đại thương ánh lên màu thép, ánh nhìn phóng tới Vermax lấp ló niềm vui khó tả.
> “Ồ, nhìn xem… ai đây nào?” – giọng trầm vang như sấm, chứa đầy khí thế – “Người đệ tử cứng đầu nhất của ta đã xuất hiện. Ta đã nghe kể không ít về những chiến tích của ngươi trong thời gian qua… Cũng tốt, ta muốn xem tận mắt sự trưởng thành của ngươi, Vermax Helion.”
Đó chính là DARIUS – biệt danh " KHIÊN THÉP” – một trong bốn hộ vệ tối cao của Đức Vua Gertlat. Đồng thời, ông cũng là người thầy trực tiếp huấn luyện kỹ năng cận chiến và ứng biến thực địa cho Vermax từ những ngày đầu tại Eldoria.
Vermax hơi ngỡ ngàng vì sự xuất hiện bất ngờ của Darius, nhưng chỉ vài giây sau, anh đã lấy lại vẻ điềm đạm, cúi nhẹ đầu chào:
> "Thưa thầy Darius, thật bất ngờ khi gặp lại thầy tại đây. Thật sự là một vinh hạnh lớn."
Darius tiến lại gần, đập mạnh tay lên vai Vermax một cái rõ đau nhưng đầy thân tình, cười hào sảng:
> “Ngươi đã khác trước nhiều rồi. Không còn là tên nhóc lén giấu táo vào túi áo mỗi giờ luyện tập nữa.”
Louis phía sau phì cười, còn Karl thầm nhăn mặt vì nhớ lại thời gian huấn luyện địa ngục tại Eldoria.
Vermax sau đó hỏi:
> “Còn ba người kia thì sao, thầy? Lysa, Selene và Geralt… bọn họ có tham gia chiến dịch này không?”
Darius thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống, nhưng vẫn đầy tin cậy:
> “Selene và Lysa đang phải… ngụp lặn trong đống chính trị bẩn thỉu của Eldoria – thời điểm này chúng ta không thể thiếu người giữ vững hậu phương. Còn Geralt thì được cử đi… xử lý vài vấn đề ở biên giới phía Bắc – có tin đồn một trong bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa đã xuất hiện ở đó.”
> “Nhưng bọn họ… vẫn luôn dõi theo bước chân của ngươi, Vermax. Và họ rất tự hào.”
Khoảnh khắc đó, một dòng cảm xúc dâng lên trong Vermax – vừa là áp lực, vừa là động lực. Ánh mắt anh trở nên sắc hơn, ngọn lửa quyết tâm dường như lại cháy sáng trong tâm hồn.
Còn tiếp!!