Đại Đội Săn Lùng Ác Nhân

Chương 42

Gió thổi lành lạnh qua cánh đồng cỏ khô trước cổng thành, kéo theo mùi sắt gỉ của máu còn tươi vương trên đầu ngón tay của hắn.

Dũng Sĩ 01 lặng lẽ bước tới, dáng đi chậm rãi mà thảnh thơi như thể đây chỉ là một cuộc dạo chơi bình thường chứ không phải nơi hàng trăm sinh mệnh đang chực chờ kết liễu hắn.

Trên tường thành cao sừng sững trước mặt, hơn ba mươi khẩu súng hạng nặng cùng vô số cung thủ đã giương sẵn dây cung, lưỡi tên nhọn hoắt lấp loáng trong nắng chiều. Mọi họng súng, mũi tên đều chỉ thẳng vào hắn, như chỉ cần một cử động khẽ khàng thôi, cơn mưa chết chóc ấy sẽ trút xuống, chôn vùi hắn tại đây.

Cả thành trì lặng ngắt như tờ.

Chỉ có ánh mắt ngập tràn sát ý, đề phòng cao độ của đám binh sĩ nhìn về phía Dũng Sĩ 01.

Nhưng đáp lại cái nhìn như muốn nuốt sống ấy, hắn chỉ khẽ nhếch mép cười lạnh, nhẹ nhàng vung vẩy bàn tay phải — bàn tay còn dính máu tươi của kẻ xấu số vừa gục ngã dưới chân hắn.

Rồi... hắn bước lên một bước.

ẦM!!!

Tiếng hô lệnh vang lên đầy hoảng hốt trên tường thành. Đạn đồng loạt rít lên, xé nát không khí, lao tới như một cơn bão sắt. Hàng trăm mũi tên bay vun vút, trút xuống như mưa rào, nhắm thẳng vào thân thể Dũng Sĩ.

Cả tường thành rung chuyển bởi tiếng súng nổ dồn dập, ánh lửa lóe sáng liên hồi, mặt đất dưới chân hắn phủ kín bụi đất bị cày xới bởi đạn pháo.

Nhưng giữa cơn cuồng phong hủy diệt ấy — Dũng Sĩ 01 vẫn đứng đó. Bình thản. Lặng im.

Từng viên đạn, từng mũi tên xuyên thẳng qua thân thể hắn mà không để lại một vết thương, không chút máu chảy, thậm chí... không hề có cảm giác va chạm nào.

Hắn — hoặc cái bóng của hắn — chỉ là một ảo ảnh mơ hồ giữa cõi thực.

Ánh mắt kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt từng binh sĩ. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán. Có kẻ buông lỏng dây cung, tay run rẩy không dám bắn tiếp. Có kẻ thốt lên không thành tiếng:

"Không thể nào... hắn... không phải người..."

Họ điên cuồng xả đạn thêm lần nữa, như thể muốn dập tắt cơn ác mộng trước mắt — nhưng vô ích. Tất cả lại xuyên qua hắn như thể hắn chưa từng hiện diện nơi đây.

Tiếng súng dần tắt hẳn.

Chỉ còn lại sự im lặng chết chóc bao trùm.

Dũng Sĩ 01 cười khẽ, ánh mắt hờ hững liếc nhìn đám đông trên tường thành run rẩy.

Hắn từ tốn giơ tay lên... chỉ thẳng ngón tay dính máu về phía cổng thành.

Bầu không khí như đông cứng.

Và rồi... chỉ một động tác đơn giản — một cái búng tay nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.

ẦMMMMMMM!!!

Cổng thành — thứ từng được ca ngợi là "Vô Phá Kim Môn" của tiểu quốc — nổ tung trong tiếng gầm rền như sấm giáng. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt trọn toàn bộ bốn tên lính gác xấu số, thi thể chúng hóa thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc.

Sóng xung kích ập tới, hất văng toàn bộ những binh sĩ đứng gần chân tường, quét sạch bãi cỏ phía trước cổng thành, thổi bay đá vụn, gạch ngói cùng tiếng hét thảm thiết vang lên khắp nơi.

Mặt đất nứt toác. Gạch đá vỡ vụn rơi như mưa.

Khói đen và tro bụi bốc cao che khuất cả ánh mặt trời.

Giữa đống đổ nát đó — Dũng Sĩ 01 ung dung đút tay vào túi quần, lặng lẽ bước qua cổng thành đã hóa tro tàn, dáng đi vẫn bình thản, vô cảm.

Sau lưng hắn là cảnh tượng hoang tàn, trước mặt hắn là một thành trì sắp hóa địa ngục.

Một cơn gió lướt qua, mang theo mùi máu nồng nặc.

Tiểu quốc Veridan – cái tên yên bình này giờ chỉ còn lại trong ký ức. Chỉ sau nửa ngày kể từ khi bị Dũng Sĩ 01 đồ sát và phá hủy toàn bộ, tin tức về sự hủy diệt hoàn toàn của thành này đã lan khắp lục địa như một cơn gió lạnh buốt thấu xương.

Tại các đại quốc, những thông báo khẩn cấp được chuyển tới tận tay các vị vua, các nguyên soái, chỉ huy tối cao. Những dòng chữ đẫm máu trên giấy tuyên cáo:

> "Tiểu quốc Veridan diệt vong – Thủ phạm: tội nhân cấp thảm họa trốn thoát từ Vực Hải: Dũng Sĩ 01. Nguy cơ cấp Thiên Tử Chiến. Các quốc gia liên minh lập tức điều quân truy bắt."

Sự kiện này vượt xa mọi ranh giới quốc gia, trở thành mối đe dọa chung của toàn thế giới.

Ngay trong đêm, từ các cường quốc, những lực lượng đặc biệt, những đội quân tinh nhuệ được huy động. Một lực lượng hỗn hợp chưa từng có – tập hợp những chiến binh giỏi nhất, pháp sư mạnh nhất, kiếm thánh, thợ săn, dị năng giả – tất cả tập hợp dưới danh nghĩa "Lực Lượng Truy Bắt Dị Giáo và Tội Phạm Thảm Họa".

Đế chế Avalon cử đi đại quân chủ lực – gồm cả đội Ám Vệ lừng danh và các Hiệp Sĩ Sư Tử Bạc.

Vương quốc Eldoria gửi những pháp sư cấp đại trưởng lão từ Tháp Bạch Kim, cùng với đội kỵ sĩ tinh nhuệ.

Thậm chí Học Viện Arcadia – nơi sản sinh những anh tài trẻ tuổi nhất lục địa – cũng cử đi một tiểu đội ưu tú... trong số đó có nhóm gồm những học viên vừa tốt nghiệp tự nguyện tham gia.

Cảnh chuyển – hai ngày sau tại một tiểu quốc nhỏ bé khác, nơi nhóm Vermax đang tạm dưỡng thương.

Trong căn phòng sáng sủa của nhà trọ, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên tấm bản đồ lớn đang trải trước mặt Vermax và các đồng đội. Cả bốn người vừa nghe xong lệnh trực tiếp truyền từ nhà vua Gertlat của Eldoria – mệnh lệnh không thể từ chối.

Vermax ngồi lặng, cau mày suy nghĩ. Anh liếc nhìn tờ thư hoàng gia đặt trước mặt – con dấu sáp đỏ vẫn còn tươi:

> "Bằng mệnh lệnh hoàng gia, nhóm Vermax Helion phải lập tức tới pháo đài Grendall thuộc biên giới phía bắc Đế Chế Avalon, gia nhập lực lượng truy bắt tội phạm vượt ngục Vực Hải. Không được phép trì hoãn. Tất cả quyền hành do chỉ huy trưởng của đế chế Avalon phụ trách."

Bên cạnh, Louis nằm trên ghế dài, dù vết thương đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa hồi phục hẳn, bĩu môi than nhẹ:

“Lại là nhiệm vụ đại quốc... Tưởng đâu nghỉ thêm vài ngày chứ, chưa lành lặn gì đã bị lôi ra chiến trường rồi.”

Karl, đang lau thanh dao găm bạc của mình, cười khẽ:

“Thời thế loạn rồi, mấy ngày yên ổn là may lắm đấy. Bọn vượt ngục cấp thảm họa như Dũng Sĩ 01 mà còn tung hoành thế kia thì còn lâu lắm mới được nghỉ ngơi.”

Từ cửa bước vào, Yurri mang theo một túi lương khô và hai lọ thuốc hồi phục:

“Ta vừa hỏi xong trạm đưa tin... Không chỉ có Eldoria ta đâu. Các đội khác từ Arcadia, Avalon, thậm chí cả Solaria đều tham gia đợt truy bắt này. Nghe nói bọn vượt ngục lần này toàn hàng 'khủng'... Đúng là chẳng khác gì cuộc săn lùng dị giáo năm xưa cả...”

Vermax ngước lên, ánh mắt ánh lên quyết tâm:

“Chúng ta cũng không thể trốn tránh được nữa. Cơ hội tốt để thử sức những chiêu thức mới mà ta đã khổ luyện mấy hôm nay...”

Chiều hôm đó – Cổng thành phía nam tiểu quốc.

Trên đường đá lớn, hai cỗ xe ngựa kiên cố lăn bánh rời khỏi trấn nhỏ, trong tiếng bánh xe lộc cộc và gió thổi nhẹ qua rừng. Ngồi trên xe là nhóm Vermax – đầy đủ bốn người.

Chú chim sắt dẫn đường – một tạo vật cơ khí phép thuật quý hiếm của học viện Arcadia – bay lượn phía trước, ánh mắt đỏ rực quét dọc đường, dò xét mọi nguy hiểm có thể ẩn nấp trên hành trình. Nó được lập trình để đưa họ đến thẳng pháo đài Grendall – điểm hội quân lớn nhất vùng biên giới đế chế Avalon.

Louis ngồi dựa lưng vào thành xe, khoanh tay:

"Hy vọng đến đó chúng ta có dịp tỉ thí như đã hứa, Vermax. Tôi muốn xem chiêu [Bát Lăng Vạn Ảnh] của cậu đến đâu rồi..."

Karl liếc qua, cười mỉa:

"Lo mà dưỡng thương đi đã. Còn yếu hơn gà mái mà đòi đấu với Vermax."

Cả bọn cười vang. Không khí nhẹ nhàng hiếm hoi sau bao ngày đẫm máu. Nhưng sâu trong lòng mỗi người đều hiểu – nhiệm vụ lần này không giống những lần trước.

> "Cuộc truy bắt này..." – Vermax thầm nghĩ – "không phải là để diệt một vài tên vượt ngục thông thường. Đây là cuộc chiến thực sự... Một phần mở đầu cho cơn ác mộng mang tên Đại Thần Tử Chiến sắp tái sinh..."

Họ không hề biết – trong những tầng sâu nhất của vùng biên giới đế chế, những cái bóng mờ ám – những kẻ vượt ngục hắc ám – đang chờ đợi, lên kế hoạch cho thứ gì đó... vượt xa cả cơn ác mộng cổ xưa.

Hành trình của nhóm Vermax trôi qua suôn sẻ hơn mong đợi, phần lớn là nhờ chú chim đưa đường lông xanh thẫm đặc biệt – sinh vật thông minh do chính Hoàng gia Eldoria huấn luyện – dẫn họ đi qua những lối tắt bí mật xuyên qua rừng rậm, bờ vực và những con đèo hiểm trở. Đoạn đường ngắn hơn dự kiến đã giúp cả nhóm tiến sát đến khu vực tập kết của lực lượng săn lùng tội phạm liên minh, nơi binh sĩ các cường quốc đã tụ hội.

Thế nhưng khi bánh xe lăn tới một đoạn hẻm núi hẹp, hai bức tường đá tự nhiên cao ngất dựng đứng hai bên như miệng vực khổng lồ đang ngáp rộng đón con mồi, Vermax chậm rãi kéo rèm xe ra, nheo mắt nhìn xung quanh.

Cảnh vật quá im ắng.

Không có tiếng chim. Không có gió. Không cả tiếng côn trùng. Sự yên tĩnh kỳ lạ dấy lên trong lòng mọi người cảm giác bất an khó tả.

Louis – lúc này ngồi cạnh người đánh xe – liếc quanh rồi nói nhỏ, nụ cười gượng gạo:

“Nhìn cảnh này mà xem... Nếu có phục kích ở đây thì đố ai thoát nổi... như đi vào miệng cọp vậy...”

Karl – ngồi trong xe – nhíu mày liếc Louis đầy đe dọa:

“Im đi Louis... còn mở miệng nữa là tôi lấy giày nhét vô họng cậu đấy.”

Nhưng dường như câu nói xui xẻo của Louis đã... ứng nghiệm.

ẦM!

Một mũi tên phát sáng, mang theo tia điện sấm sét, bắn thẳng từ mép vách đá cao xuống, cắm phập vào mặt đất trước bánh xe ngựa, bụi đá tung mù mịt. Đất rung nhẹ dưới sức nổ kèm theo những tia điện lóe lên.

Vermax lập tức lao khỏi xe, một tay kéo kiếm, ánh mắt sắc bén quét lên phía trên. Louis giật mình văng ra sau xe, Karl đã nhảy xuống, rút ra hai dao găm dài đặc trưng của sát thủ.

“Từ phía trên!” Vermax thốt lên.

Từ đỉnh hai vách đá, từng bóng người dần hiện rõ. Một nhóm đông chiến binh đứng dọc theo mép vách, cao hơn mặt đất khoảng hai mươi mét, nhìn xuống nhóm Vermax lạnh lùng, lặng im.

Khoảng mười lăm chiến binh khổng lồ đứng hàng đầu – cao hơn 2 mét, thân hình phủ giáp cơ khí hạng nặng, ánh kim lạnh toát dưới nắng sáng. Giáp trụ của họ được khắc những đường rune đỏ rực, lấp lóe năng lượng phép thuật.

Đằng sau, gần một trăm binh sĩ khác mặc giáp nhẹ hơn, kích thước con người bình thường, nhưng từng chuyển động đều cho thấy sự huấn luyện tinh nhuệ. Các lớp giáp được sơn những màu sắc khác nhau – đỏ, xanh dương, vàng kim, xám thép – như thể được phân chia theo từng đơn vị tác chiến đặc thù.

Sự im lặng chết chóc kéo dài.

“Bọn... Legion...” Karl lẩm bẩm, ánh mắt hơi co rút lại.

Vermax gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi các chiến binh kia.

“Không sai... Quân đoàn giáp cơ khí của Đế chế AVALON. Nhưng sao lại chặn đường ta ở đây? Họ cũng nhận nhiệm vụ truy bắt tội phạm cơ mà...”

Trên mép đá, chiến binh vừa bắn mũi tên sấm bước lên. Hắn cao lớn, bộ giáp hạng nặng như vỏ máy khổng lồ. Ống phát năng ở vai hắn vẫn còn bốc khói nhẹ từ cú bắn vừa rồi. Mặt nạ giáp che kín toàn bộ gương mặt – chỉ để lộ hai ánh mắt xanh lam lạnh lẽo.

Một giọng nói trầm đục, bị biến dạng bởi bộ khuếch âm trong giáp, vang lên:

“Đội quân ngoại bang. Theo lệnh tuyệt đối từ đế chế... mọi cá nhân không được phép tiến vào khu vực tập kết khi chưa qua kiểm tra an ninh.”

Louis gãi đầu, cười gượng:

“Làm gì căng vậy... Bọn tôi chỉ là người của Eldoria, đi theo lệnh nhà vua tham gia chiến dịch săn lùng tù nhân. Có giấy thông hành hoàng gia đàng hoàng đây.”

Karl thì không nói gì, ánh mắt đã chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng lạ thay – dù đã nghe lời giải thích – hàng trăm chiến binh vẫn đứng im, không lùi, không bước xuống, không hạ vũ khí.

Còn tiếp!!