Chương 41
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa nhuộm vàng những dải mây trên bầu trời yên ả, Vermax và Karl đã rời khỏi bản xá, tiến đến một bãi đất trống nằm ở rìa khu rừng phía nam. Cả hai đều đã hồi phục gần như hoàn toàn sau trận chiến khốc liệt trước đó, nhất là Vermax – người đang nung nấu quyết tâm hoàn thiện chiêu thức mới của mình: [Bát Lăng Vạn Ảnh].
Karl – với thân phận là một sát thủ thượng hạng, kẻ sở hữu tốc độ và kỹ năng di chuyển vượt xa bình thường – chính là người lý tưởng để hỗ trợ Vermax trau dồi và kiểm nghiệm chiêu thức này.
Bãi đất trống này vốn là nơi binh lính địa phương dùng để tập trận; xung quanh chỉ toàn những thân cây thẳng tắp, vươn cao như những cột cờ khổng lồ vững chãi, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Karl đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi chỉ tay về phía một tảng đá to cỡ thân người, nằm sừng sững ở giữa bãi:
“Được rồi, Vermax. Hãy tấn công vào tảng đá đó cho tôi xem sức mạnh thật sự của chiêu [Bát Lăng Vạn Ảnh] này đi. Cho tôi thấy... cậu đã lĩnh ngộ được tới đâu.”
Vermax gật đầu, không nói lời thừa thãi. Anh hạ thấp trọng tâm, thân người thu gọn lại trong tư thế sẵn sàng bứt tốc. Một luồng điện mang màu đỏ đen kỳ dị bắt đầu chạy dọc cơ thể anh, từng tia lửa ma lực bắn ra lách tách dưới chân như con thú dữ chuẩn bị vồ mồi.
“Bát Lăng Vạn Ảnh...!” – Vermax khẽ thốt lên, giọng nói vang lên dứt khoát như lệnh triệu hồi.
Ngay lập tức, từ bản thể chính của anh, từng vệt điện đỏ đen xé toạc không gian, chạy tỏa ra bốn phương tám hướng. Chớp mắt sau, bảy bản thể phụ hiện hình, mỗi bản thể đều sống động y như Vermax thật, từng động tác, từng hơi thở đều không sai lệch nửa phần.
Karl nheo mắt theo dõi, ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao: “Hoàn hảo... bản thể đủ ổn định, không hề mờ nhòe hay chậm trễ... nhưng còn lối di chuyển thì sao?”
Ngay lúc đó, tám Vermax đồng loạt tung người lao vụt về phía những thân cây xung quanh. Mỗi bản thể lướt đi trên thân cây như những bóng ma mờ ảo, chân điểm nhẹ lên vỏ cây rồi lập tức bật sang cành cây khác, không một tiếng động, khiến người quan sát dù cố cũng không thể xác định chính xác phương hướng hay vị trí thật sự của bản thể chính.
Karl khẽ nhướn mày: “Tốt... tốc độ và lối di chuyển rối mắt... đúng chuẩn sát thủ.”
Chỉ sau vài nhịp thở, tám Vermax đã dồn toàn bộ lực lấy đà từ trên cao. Một tiếng xé gió sắc lẹm vang lên khi cả tám bản thể đồng loạt lao xuống tảng đá mục tiêu – mỗi bản thể lại tung ra một đòn hoàn toàn khác biệt:
– Một bản thể tung cú cào xé ngang như vuốt mãnh thú.
– Một bản thể tung cú đấm thẳng nặng nề như búa tạ giáng vào lõi tảng đá.
– Một bản thể dùng gót chân thực hiện cú đá xoáy tròn đầy uy lực.
– Bốn bản thể còn lại thi triển hàng loạt thế tấn công biến hóa: đâm, chặt, quét ngang và bổ dọc, liên tiếp giáng xuống.
– Bản thể cuối cùng từ trên không lao xuống như thiên thạch rơi tự do, cả cơ thể hóa thành một mũi thương bọc điện giáng thẳng tâm tảng đá.
ẦM!
Tiếng va chạm dội lên dữ dội, lan tỏa cả bãi đất. Tảng đá bị đòn tập kích đồng loạt nghiền nát từ tám hướng, bề mặt lồi lõm méo mó, sau đó nứt toác thành từng mảng lớn rồi vỡ vụn tan tành thành bụi cát bay mù mịt.
Karl khoanh tay, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh vốn có:
“Không tệ chút nào, Vermax. Lượng bản thể ổn định, tốc độ không bị giảm dù phân tách ra tám người... Đòn tấn công đồng bộ – cùng lúc và đa dạng hướng – đủ để khiến bất kỳ đối thủ nào cũng rơi vào trạng thái rối loạn, không thể phán đoán bản thể chính ở đâu.”
Vermax đứng giữa làn bụi đá, thở nhè nhẹ, giọng nói trầm xuống:
“Vẫn chưa đủ đâu... tốc độ bứt phá khi chuyển hướng vẫn chưa mượt, với những kẻ như Ma Vương cấp cao hoặc sát thủ thuần tốc như Karl, họ vẫn có thể nhìn ra bản thể chính sau hai, ba nhịp di chuyển. Tôi cần phải luyện cách đánh lừa cảm giác không gian của đối thủ tốt hơn.”
Karl bước tới, vỗ nhẹ lên vai Vermax:
“Nhận ra điểm yếu sớm như vậy là tốt rồi. Đừng vội... hôm nay chỉ là khởi đầu. Nếu cậu muốn hoàn thiện [Bát Lăng Vạn Ảnh], tôi sẽ giúp cậu luyện kỹ năng hoán vị bản thể giữa đòn đánh – để đối phương dù nhìn thấu cũng chẳng phân biệt nổi bản thể thật ở đâu.”
Vermax nhếch môi cười:
“Vậy thì còn chờ gì nữa, sát thủ tốc độ Karl? Bắt đầu bài học đi.”
Cả hai mỉm cười, rồi nhanh chóng bước vào loạt huấn luyện căng thẳng tiếp theo – nơi mà sự thật giả, bóng và hình sẽ được luyện đến mức hoàn hảo nhất... trước khi cơn bão Ma Vương tràn về.
Bầu trời xám xịt phủ mây nặng nề như báo hiệu điềm gở sắp ập đến, gió từ phương bắc thổi về mang theo hơi lạnh lạ lùng làm rung rinh đám cỏ dại mọc um tùm quanh con đường đất đá cũ kỹ. Ở nơi xa xôi ấy – một tiểu quốc bé nhỏ thuộc rìa Liên Minh – có một ngôi làng nghèo nàn và bị lãng quên bởi dòng chảy của thời gian.
Lúc này, một người đàn ông khoác chiếc áo choàng xám bạc màu đang lặng lẽ tiến bước trên con đường dẫn tới khu tưởng niệm cũ kỹ của làng. Mỗi bước chân của hắn đều nặng nề, âm trầm như vang vọng một nỗi quá khứ sâu kín. Đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ trùm sâu hun hút, ánh lên thứ ánh sáng của kẻ từng bước ra từ địa ngục.
Trước mặt hắn hiện ra bức tượng đồng lớn – tượng của một dũng sĩ huyền thoại, người anh hùng duy nhất mà ngôi làng nhỏ bé này từng sản sinh ra. Nhưng tượng đã hoen gỉ, bị oxy hóa đến mức khó nhận ra những đường nét tinh xảo năm nào. Xung quanh cỏ dại mọc ngập đầu gối, rễ cây cắm sâu vào nền đất nứt nẻ, như thể cả thế giới đã lãng quên nơi đây.
Người đàn ông đứng lặng hồi lâu, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào bức tượng vô hồn. Đúng lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng gậy gõ vào đá sỏi lách cách.
“Chàng trai trẻ... cậu không phải người làng này đúng không?” – giọng một bà lão run rẩy vang lên. Bà ta đã già, hơn bảy mươi tuổi, gầy gò, tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng rõ, tràn đầy cảnh giác lẫn tò mò.
Người đàn ông quay lại, vén nhẹ mũ trùm, nở một nụ cười nhạt:
“Không... tôi là người của ngôi làng này. Chỉ là đã rất lâu rồi... tôi mới trở về.”
Bà lão khựng lại một chút, rồi nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt lạ lẫm đó.
“Ồ... vậy sao? Thảo nào... trông cậu cứ vừa lạ vừa quen. Ta già rồi, trí nhớ chẳng còn tốt nữa... nhưng hình như ta từng gặp cậu ở đâu đó.”
Người đàn ông lại nhìn lên bức tượng đồng gỉ sét, giọng trầm thấp:
“Bức tượng này... đã lâu lắm rồi không ai lau chùi, chăm sóc. Tại sao vậy? Chẳng lẽ làng đã quên mất dũng sĩ của mình sao?”
Bà lão nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, rồi thở dài, ánh mắt nhìn về quá khứ xa xăm:
“Cậu ấy... là dũng sĩ đầu tiên – và cũng là cuối cùng – của ngôi làng này. Chúng ta từng tự hào về cậu ấy... rất tự hào. Nhưng... cậu ấy đã đi vào con đường tăm tối. Tự tay giết đồng đội, phản bội Liên Minh, khiến cả thế giới căm ghét. Vì vậy... chúng tôi giữ lại bức tượng này... chỉ để may mắn mà thôi. Chứ lòng người... đã từ bỏ cậu ấy rồi.”
Người đàn ông siết nhẹ bàn tay, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Anh hỏi tiếp, giọng trầm đều:
“Vậy là... dân làng này đã vứt bỏ anh ta? Dù tất cả những gì anh ta từng hy sinh, từng cống hiến?”
Bà lão chua chát cười nhạt:
“Cậu không hiểu đâu... Vì cậu ta, cả ngôi làng này bị các làng khác xa lánh, bị khinh miệt. Không ai dám giao thương, không ai muốn qua lại. Chúng tôi sống những tháng ngày nhục nhã, bị phỉ báng suốt bao năm qua... Chúng tôi đâu có lựa chọn nào khác ngoài việc quên cậu ta đi.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bức tượng, khẽ lắc đầu. Bà lão nhìn biểu cảm ấy mà bất giác nheo mắt nghi ngờ.
“...Lạ thật. Cậu nói chuyện cứ như thể có quen biết với người trong tượng. Không lẽ... cậu là kẻ từ phương xa đến?”
Người đàn ông khẽ bật cười, quay mặt lại, giọng nói dịu hẳn nhưng mang theo hơi lạnh rợn người:
“Tôi đã nói rồi mà... Tôi sinh ra ở ngôi làng này. Tôi cũng từng là niềm tự hào của nơi này.”
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống. Ánh sáng chiếu lên gương mặt góc cạnh đầy sẹo, đôi mắt như hố sâu không đáy. Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai bà lão, thì thầm:
“Nhìn kỹ đi... Xem tôi giống ai nào.”
Bà lão run rẩy ngẩng lên nhìn gương mặt ấy... rồi quay sang bức tượng. Đôi mắt mở to sững sờ. Miệng lẩm bẩm, giọng đứt quãng:
“Dũng... Dũng Sĩ 01...? Không... không thể nào... Anh đã... đã chết trong nhà tù Vực Hải rồi cơ mà...!”
Người đàn ông – kẻ từng là Dũng Sĩ 01, kẻ phản bội đầu tiên của Liên Minh, nay đã trở lại từ cõi chết – bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp khu tưởng niệm hoang tàn.
“Chết à? Không, lão bà... Tôi đã sống sót. Và bây giờ, làng này chẳng còn ai cần nhớ đến tôi nữa... nên tôi sẽ giúp các người lãng quên triệt để...”
Hắn búng ngón tay.
Chỉ hai phút sau, toàn bộ ngôi làng chìm trong biển lửa. Những tiếng nổ khủng khiếp xé toạc không gian, nhà cửa đổ sập, mặt đất rung chuyển dữ dội. Khói đen bốc cao ngùn ngụt, bầu trời đỏ rực bởi ánh lửa điên cuồng thiêu đốt mọi thứ.
Không một ai sống sót.
Dũng Sĩ 01 bước chậm rãi ra khỏi đám tro tàn. Chiếc áo choàng cháy xém lộ ra bộ áo tù nhân đen kịt, phía sau lưng còn hằn vết khắc số hiệu tội phạm tối cao của Vực Hải.
Hắn dừng lại nơi con đường mòn dẫn sang tiểu quốc lân cận, ánh mắt nhìn xa xăm, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười hiểm ác:
“Liên Minh... những kẻ lãng quên ta... hãy chờ đi. Món nợ này... ta sẽ đòi lại gấp bội.”
Hắn lặng lẽ tiến bước, để lại sau lưng cả một ngôi làng bị xóa tên khỏi bản đồ, tro tàn cuộn xoáy như linh hồn oán hận bay lên trời cao...
Mặt trời chớm ngả về chiều, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây tro bụi dày đặc nơi xa, nơi tàn tích của ngôi làng vừa bị xóa sổ vẫn còn âm ỉ khói lửa. Trên con đường đất mòn cũ kỹ dẫn đến tiểu quốc lân cận, một dáng người lững thững bước đi – thong thả, thư thái, như thể hắn chưa từng nhuộm máu cả một ngôi làng chỉ cách đây vài giờ.
Dũng Sĩ 01 – kẻ phản đồ khét tiếng của Liên Minh – nay đã thoát khỏi nhà tù Vực Hải và trở về, mang theo một thứ sát khí lạnh lẽo đậm đặc bao phủ cả không gian quanh hắn.
Chỉ sau một quãng đường ngắn, trước mắt hắn đã hiện ra cổng thành lớn của tiểu quốc Veridan, một tiểu quốc nhỏ nhưng nổi tiếng về quân sự trật tự, phòng thủ nghiêm ngặt. Trên cổng thành cao dày, những lá cờ màu xanh bạc tung bay phần phật trong gió chiều.
Ngay trước cổng, năm tên lính gác mặc giáp da chắc chắn đang đứng nói chuyện rôm rả, dường như chưa hay biết điều gì. Nhưng vừa thấy bóng người lạ tiến lại gần, một tên lính trẻ nhất lập tức bước ra chắn đường, giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Xin lỗi, lữ khách. Tiểu quốc Veridan hiện đang trong tình trạng phong tỏa. Không ai được phép vào thành vào lúc này cả.”
Dũng Sĩ 01 dừng chân, mỉm cười nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ồ? Tại sao vậy? Ta có việc rất quan trọng cần phải vào trong thành ngay bây giờ.”
Tên lính cau mày, nhìn người đàn ông áo choàng rách nát từ đầu đến chân, ánh mắt lóe tia nghi hoặc:
“Anh giả ngu hay thật sự không biết? Đằng kia kìa –” hắn chỉ tay về phía bầu trời xa xa, nơi cột khói đen đặc vẫn đang bốc cao lên nền trời đỏ thẫm – “một ngôi làng vừa bị hủy diệt. Cột khói đó báo điềm dữ. Chúng tôi vừa nhận lệnh: thành Veridan phong tỏa hoàn toàn cho đến khi điều tra rõ nguyên nhân. Không ai được vào, kể cả khách lữ hành. Chúng tôi không liều lĩnh để nguy hiểm tràn vào thành đâu.”
Dũng Sĩ 01 nhẹ nhàng cười khẩy, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú:
“Thật sao... Không còn cách nào khác ư? Ta đang rất gấp...”
Tên lính liếc mắt nhìn bộ áo cháy xém của hắn, ánh mắt hiện rõ sự đề phòng:
“Có gấp mấy cũng vô ích thôi. Giấy tờ tùy thân đâu? Đưa ra đây. Và... nếu có một ít bạc lót tay thì tôi có thể xem xét cho anh qua. Thời buổi này, không ai làm không công cả.”
Dũng Sĩ 01 nhướng mày, khẽ giơ hai tay ra để lộ bàn tay trần không một đồng xu dính túi:
“Giấy tờ? Anh nhìn ta xem... Trong tình trạng này, anh nghĩ ta còn giữ được giấy tờ sao? Còn bạc ư? Ta không có lấy một đồng... Chính vì vậy mà ta phải vào thành để làm lại hộ chiếu đây.”
Tên lính nhíu mày, nghiêng nhẹ mũi giáo về phía trước, cảnh giác hơn:
“Vậy thì... tôi e rằng anh phải chờ đến ba ngày sau mới được vào. Cho đến khi điều tra rõ nguyên nhân cột khói kia là gì. Mệnh lệnh là mệnh lệnh.”
Dũng Sĩ 01 mỉm cười lạnh lẽo, bước thêm một bước áp sát tên lính, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn:
“Vậy nếu bây giờ ta cứ muốn vào thì sao... Anh sẽ làm gì?”
Tên lính căng thẳng, nắm chặt giáo, nghiến răng:
“Tôi sẽ tấn công anh ngay. Không ai được vượt qua!”
Tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng Dũng Sĩ 01. Trong nháy mắt, ngón tay của hắn ấn nhẹ lên vai đối phương. Một tia ma lực đen thẫm như sương mù chớp lóe, lan ra như tơ nhện trên giáp ngực kẻ lính.
ẦM!!
Nửa thân trên của tên lính gác nổ tung thành mưa máu, máu thịt văng tung tóe lên cổng thành và mặt đất. Phần thân dưới đổ gục xuống không còn nguyên vẹn, còn gươm giáo rơi leng keng trên nền đá lạnh.
“MỘT KẺ TẤN CÔNG!!” – bốn tên lính còn lại thét lên, rút kiếm và thương, nhanh chóng tản ra tạo thế bao vây. Cảnh báo cấp tốc được truyền đi – ba hồi chuông rung dội khắp cổng thành, âm thanh sắc lạnh vang vọng lên trời cao.
Khuôn mặt các cung thủ và pháo thủ hiện lên dày đặc trên tường thành. Hàng chục nỏ phép và súng hỏa ma thuật được giương lên, đồng loạt chĩa xuống kẻ sát nhân đứng lặng lẽ dưới cổng. Những mũi tên tẩm bùa hộ mệnh lấp lánh ánh lam, các thợ súng chỉnh lại khẩu pháo di động, cơ cấu nạp đạn rung lên sẵn sàng. Chỉ cần hắn cử động thêm một chút bất thường – cả địa ngục sẽ trút xuống đầu hắn ngay tức khắc.
Gió lùa mạnh qua khoảng sân trống, thổi tung vạt áo choàng cháy sém của Dũng Sĩ 01, để lộ bộ áo tù nhân Vực Hải đen ngòm, nơi số hiệu tội phạm cấp S vẫn còn hằn rõ sau lưng. Ánh mắt hắn quét qua lũ lính gác – vừa sợ hãi vừa căm phẫn – rồi ngẩng đầu nhìn lên những họng nòng súng, những mũi tên chết chóc đang rung nhẹ dưới tay các xạ thủ.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên – nụ cười thản nhiên như thể cái chết ngay trước mắt chẳng là gì.
“Ồ... thành Veridan đúng là phòng thủ tốt thật đấy. Nhưng... liệu có đủ để ngăn ta không...?”
Không gian đặc quánh lại như nghẹt thở.
Toàn thành như căng cứng chờ đợi lệnh khai hỏa – chỉ cần một dấu hiệu... tất cả sẽ nổ tung.
Còn tiếp!!