Chương 40
Bầu không khí trong bệnh xá nhỏ của tiểu quốc Eldenheim lúc này mang một vẻ yên ả lạ thường, khác hẳn với trận chiến khốc liệt vừa qua. Gió sớm ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ, mang theo mùi cỏ xanh và mùi thuốc sát trùng thoang thoảng.
Trong góc phòng, Vermax đang ngồi lặng lẽ bên cạnh giường bệnh, chiếc băng trắng quấn ngang trán tạo thành một vệt nổi bật trên mái tóc rối bời sau trận chiến. Tay phải của cậu vẫn cầm con dao gọt sắc bén, chậm rãi lướt trên quả táo đỏ mọng – từng vòng vỏ mỏng dần rơi xuống lòng bàn tay. Nhưng thay vì cho những lát táo vào dĩa để đút cho bạn mình như lời hứa, Vermax lại lặng lẽ... đưa miếng thứ nhất lên miệng cắn.
Rộp.
Miếng táo thứ hai cũng lập tức bị số phận tương tự, trong khi ánh mắt cậu dán vào khoảng không vô định, vẻ mặt như đang trôi dạt đâu đó giữa dòng suy nghĩ mông lung.
“...Này này!” – một giọng nói yếu ớt nhưng đầy trách móc vang lên từ giường kế bên, cắt ngang mạch suy tư của Vermax.
Louis, nằm cuộn mình dưới tấm chăn trắng, toàn thân băng bó khắp nơi như cái kén lớn, cau mày cằn nhằn:
“Cậu nói là gọt táo cho bọn tớ mà! Sao từ nãy đến giờ tớ chỉ thấy cậu gọt xong là ăn hết vậy hả? Có phải cậu định cho bọn tớ ăn vỏ không đấy?”
Từ chiếc giường đối diện, Karl – người ít bị thương nhất trong cả nhóm – ngẩng lên khỏi cuốn sách dày cộp về lịch sử phép thuật mà cậu đang đọc dở, liếc mắt nhìn Vermax rồi cười khẽ:
“Chắc lại đang suy nghĩ viển vông gì nữa rồi... Đầu cậu ta băng thế kia cơ mà.”
Vermax chớp mắt vài cái, dường như mới nhận ra hiện thực. Cậu nheo mắt nhìn hai đứa bạn, tay hơi khựng lại trên quả táo đã bị gọt gần hết:
“Thì... tớ đang gọt cho mấy cậu đây mà... Chẳng qua là... ừm... thử xem táo có độc hay không thôi...”
Louis bật cười, dù mỗi cử động đều khiến mớ băng trên người cậu nhăn lại:
“Thử kiểu gì mà hai quả rồi hả trời? Thử nữa chắc bọn tớ chỉ còn ăn cuống với hạt thôi quá...”
Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, kéo ánh mắt cả ba về phía lối vào. Yurri bước vào, tay trái cầm một giỏ hoa quả đầy ắp, còn cánh tay phải thì đang băng bó từ bả vai đến cổ tay. Cô nhăn nhó đặt giỏ lên bàn, thở nhẹ:
“Tớ vừa hỏi các bác sĩ rồi...” – cô cất giọng đều đều, mắt lướt qua từng người – “Tin tốt là hầu hết vết thương của tụi mình sẽ hồi phục hoàn toàn sau vài ngày chữa trị bằng phép thuật và dược liệu cao cấp. Nhưng...”
Ánh mắt cô dừng lại nơi Louis – kẻ đang quấn như cái kén trên giường.
“...còn cậu thì hơi phức tạp đấy Louis. Có vài chỗ xương gãy cần ít nhất vài tuần mới lành được.”
Louis cau mày phản đối ngay lập tức:
“Này, đừng coi thường tớ vậy chứ! Dù gì trong linh hồn tớ vẫn còn chứa một tinh linh lửa mà – đừng quên con bé đó có khả năng hồi phục gần như bá đạo đấy nhé! Chỉ cần vài ngày thôi, những cái xương gãy vặt vãnh này sẽ tự liền lại hết cho xem!”
Vermax nhoẻn miệng cười, quay sang hỏi:
“À mà... những người còn lại của các cường quốc kia đâu rồi? Rời đi hết rồi à?”
Yurri gật đầu, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Karl:
“Ừ, tất cả đã rút quân về cả rồi. Sau trận chiến với Ma Vương Sương Mù, may mà không có ai phải bỏ mạng cả... Chỉ có mấy người bị thương nhẹ và nặng như tụi mình thôi. Nhưng mà...”
Cô ngừng một chút, ánh mắt thoáng u ám khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc đó.
“...Công nhận tên Ma Vương đó khủng khiếp thật. Chỉ còn một chút nữa thôi là tụi mình đã hạ được hắn rồi... Thế mà... đến phút cuối cùng, hắn lại dùng mấy thứ khói sương kỳ quái đó để chạy trốn. Không biết đến bao giờ tụi mình mới có cơ hội tái đấu với hắn nữa...”
Yurri trầm ngâm, ánh mắt mơ màng như lạc về cơn ác mộng khi nãy: những làn sương đen đặc quánh len lỏi khắp chiến trường, cặp mắt đỏ rực trong màn khói lạnh buốt, tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp thung lũng, cơ thể to lớn mờ ảo dần tan vào hư không ngay khi đòn kết liễu sắp giáng xuống...
Karl đóng sách lại, gõ nhẹ vào bìa sách:
“Chắc không lâu nữa đâu. Một tên Ma Vương đã xuất hiện trở lại thì chắc chắn những kẻ khác cũng chẳng chịu nằm im. Chiến tranh rồi sẽ bùng lên thôi...”
Louis nở một nụ cười chua chát:
“Đúng... Thế là hết yên bình rồi. Arcadia, Eldoria, Avalon, Solaria... tất cả sẽ bị kéo vào trò chơi này thôi.”
Cả phòng chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ, mang theo mùi bùn ẩm và lá rụng sau cơn mưa đêm qua.
Vermax cầm lấy quả táo thứ ba, lần này cậu gọt thật cẩn thận, không ăn thử nữa. Khi lát táo đầu tiên được đưa tới miệng Louis, cậu chợt bật cười:
“Được rồi, lần này là cho cậu đấy... Không thử nữa đâu.”
Louis lườm nhẹ nhưng rồi cười xòa, không nói gì thêm.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt len qua cửa sổ, những vết thương của họ vẫn còn đó – đau đớn, nhức buốt – nhưng trong ánh mắt cả bốn người lại ánh lên tia lửa không chịu tắt.
Bởi họ biết...
Những trận chiến khốc liệt hơn, những kẻ thù đáng sợ hơn... vẫn còn đang chờ đợi phía chân trời xa.
Bầu trời buổi chiều phủ lên tiểu quốc nhỏ này một màu xanh nhàn nhạt, nắng nhẹ chiếu xuống những mái ngói cũ kỹ và con đường lát đá gập ghềnh. Không khí trong khu chợ trung tâm rộn ràng người qua lại, kẻ mua người bán, tiếng mời gọi vang lên khắp nơi, hòa lẫn mùi thơm của bánh mì nướng và thảo dược khô từ các sạp hàng ven đường.
Vermax thong thả bước đi giữa dòng người tấp nập, hai tay đút túi áo choàng dài màu xám đậm. Vết thương trên trán đã đỡ hơn, nhưng những ý nghĩ còn sót lại sau trận chiến với Ma Vương Sương Mù vẫn luẩn quẩn trong đầu khiến cậu chẳng thể thảnh thơi. Ánh mắt cậu vô thức đảo quanh, lặng lẽ quan sát những khuôn mặt tươi cười của đám thường dân – những con người nhỏ bé không hề hay biết cơn sóng ngầm khủng khiếp đang cuộn trào ngoài biên giới.
Bất chợt, từ góc phố gần đài phun nước vọng lên tiếng rao lanh lảnh:
“Báo đi báo đi! Tin nóng hổi đây! Tin chấn động từ các cường quốc! Mới chỉ vài ngày trước – nhà tù kiên cố bậc nhất lục địa đã bị tấn công dữ dội! Hơn ngàn tù nhân nguy hiểm trốn thoát! Hiện tại các đế quốc đang mở cuộc truy lùng toàn diện! Thêm nhiều tin đặc biệt khác nữa!”
Đôi chân Vermax khựng lại ngay lập tức. Trái tim cậu thoáng lỡ một nhịp.
“Nhà tù kiên cố nhất... bị tấn công sao?” – Cậu lẩm bẩm, mắt hướng về phía người bán báo trẻ đang giơ cao xấp giấy in dày cộp, mặt mày phấn khởi vì đám đông đang tò mò xúm lại.
Không do dự, Vermax bước nhanh tới, lên tiếng dứt khoát:
“Cho tôi một tờ!”
Người bán báo – một cậu thanh niên gầy gò với chiếc mũ cũ sờn và khăn quàng màu nâu nhạt – nhoẻn cười chìa ngay một tờ báo mới tinh:
“Đây đây, của anh hết hai VN đồng.”
Vermax thò tay vào túi, lấy ra hai đồng nhỏ lấp lánh, trao cho anh ta rồi cẩn thận mở tờ báo ra. Đôi mắt cậu lướt nhanh qua những dòng tít lớn:
“Nhà tù Vực Hải bị tấn công – Hơn ngàn tù nhân trốn thoát!”
“Ba Ma Vương cổ đại xác nhận đã tham chiến!”
“Bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa được cho là đã đào tẩu!”
Trái tim Vermax như thắt lại. Những cái tên đó – bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa – gợi lên ký ức về những huyền thoại đẫm máu trong quá khứ, những kẻ từng khuynh đảo cả lục địa trước khi bị phong ấn.
Cậu thở dài, lật vài trang rồi chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn người bán báo với ánh mắt lười biếng pha chút ngập ngừng:
“Xin lỗi nhé... Tôi lười đọc quá... Anh có thể tóm tắt lại rõ hơn không?”
Người bán báo cười híp mắt khi Vermax chìa thêm một đồng VN bạc:
“Ồ, được chứ, được chứ! Anh đúng là khách hàng biết điều đấy!”
Gã cầm đồng vui vẻ nhét vào túi áo, xoa xoa hai tay rồi cúi xuống thì thầm như thể sợ ai nghe lén:
“Nghe tôi nói này... Chuyện lần này không đơn giản đâu. Nhà tù Vực Hải – nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất từ các đế quốc – đã bị tấn công bởi... chính bọn Ma Vương cổ đại! Không chỉ một đâu nhé, mà là ba, bốn con quái vật cấp Ma Thần trở lên! Nghe bảo sau hàng trăm năm ẩn mình, không hiểu sao giờ bọn chúng lại đồng loạt ra tay, thẳng tay san bằng nhà ngục bất khả xâm phạm đó!”
Hắn liếc quanh, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống:
“Và chưa hết đâu... Trong đám tù nhân được thả ra ấy, người ta nghi ngờ có cả bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa – những chiến binh huyền thoại từng khuấy đảo cả thế giới trước đây. Bọn họ từng là những anh hùng... cho đến khi bị tha hóa bởi sức mạnh cấm kỵ và hóa thành tai họa di động. Các cường quốc hiện giờ đang hốt hoảng vây bắt, nhưng e là không kịp đâu...”
Vermax lặng im, hai mắt nheo lại, giọng lạnh hẳn đi:
“...Đùa gì chứ? Vừa mới phải đối mặt với bọn dị giáo và lũ Ma Vương cổ đại xong... Giờ lại thêm cả bảy tên dũng sĩ quái vật đó nữa sao? Thế giới này chưa đủ đau khổ hay sao mà lại bày thêm những trò điên rồ thế này...”
Người bán báo nhún vai:
“Là điềm xấu đấy, anh bạn à... Người ta bảo khi bảy kẻ ấy thoát ra, thì Ma Thần chân chính cũng sắp trở lại. Nếu các đế quốc không sớm hành động triệt để thì... e rằng một cuộc Đại thần tử chiến nữa sắp sửa bùng nổ đấy.”
Vermax siết chặt tờ báo trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
“Bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa... Ma Vương cổ đại... Dị giáo Tà Thần... Chúng ta sẽ còn phải chiến đấu bao lâu nữa?”
Gió chiều bất chợt thổi mạnh, cuốn bay vài trang báo cũ trên sạp, như tiếng vọng xa xăm của một cơn bão đang dần kéo đến...
Trong khi Vermax còn đang đứng trò chuyện cùng anh chàng bán báo dưới ánh chiều nhạt dần của tiểu quốc nhỏ bé này, bỗng một cảm giác kéo nhẹ ống quần khiến cậu khẽ giật mình. Cúi mắt nhìn xuống, Vermax thấy một cậu bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi, đôi mắt đen lay láy ngập tràn sự tò mò đang ngước nhìn cậu, gương mặt hồn nhiên chẳng chút e dè.
“Anh ơi... 'Đại Thần Tử Chiến' là gì ạ?” – Cậu bé ngây thơ hỏi, giọng nói vang lên giữa chợ như tiếng gió mát lạnh, lạc lõng giữa muôn lời người lớn bận bịu.
Vermax bất ngờ trước câu hỏi lạ lẫm ấy, khẽ cúi người, ánh mắt ánh lên vẻ đùa giỡn:
“Em không biết thật sao? Nhìn em chắc cũng phải sáu, bảy tuổi rồi, mà lại không biết về ‘Đại Thần Tử Chiến’ à? Chẳng lẽ em trốn tiết học lịch sử hả?”
Cậu bé gãi đầu, môi mím chặt, đôi mắt long lanh bối rối.
Lúc này, người bán báo đứng cạnh xua tay cười xòa như thay lời giải thích:
“Không phải vậy đâu, thưa ngài. Ở tiểu quốc nhỏ bé này, chỉ những ai gia nhập hoàng gia hay quân đội mới được học lịch sử thần thánh ấy. Dân thường bọn tôi đâu có ai được dạy mấy chuyện cao xa đó...”
Vermax chớp mắt ngạc nhiên, rồi bật cười khẽ:
“Ồ... Thì ra văn hóa của chúng ta khác nhau đến vậy.”
Cậu quay lại nhìn thằng bé, ngồi xổm xuống để đôi mắt hai người ngang tầm, dịu giọng nói:
“Vậy để anh kể cho em nghe một chút nhé. Nghe kỹ vào... vì đây là một trong những chương đẫm máu và vĩ đại nhất của lịch sử thế giới này.”
Thằng bé tròn xoe mắt, còn anh chàng bán báo cũng tò mò ghé tai nghe lỏm.
Vermax bắt đầu kể, giọng chậm rãi trầm sâu:
“Chuyện xảy ra từ rất lâu rồi... khi thế giới này chưa chia cắt như bây giờ mà là một đại lục khổng lồ gồm 12 lục địa rộng lớn. Trên mỗi lục địa ấy, muôn vàn chủng tộc mạnh mẽ thống trị: Rồng trên trời, Người Khổng Lồ dưới đất, Yêu Tinh, Quái Thú, Ma Tộc... Mỗi loài đều sở hữu sức mạnh khủng khiếp, vượt xa con người yếu đuối.
Con người ngày ấy, em biết không? Thân thể mỏng manh, không vảy giáp, không vuốt sắc, không phép thuật, chịu đói rét kém cỏi... Nếu so với những sinh vật khác thì chẳng khác nào con mồi dưới đáy chuỗi thức ăn. Đến mức, thời đó người ta bảo nhau rằng: 'Thà sống lênh đênh ngoài biển còn hơn bước chân lên mặt đất – vì đất liền tràn ngập quái vật và hiểm họa.'
Nhưng rồi... một ngày định mệnh đã thay đổi tất cả.
Từ nơi sâu thẳm của bầu trời vũ trụ, 12 luồng sáng trắng tinh khiết từ từ giáng xuống đại lục, mang theo hình thù không xác định – không chân tay, không đầu đuôi – như thể ánh sáng sống. Những luồng sáng đó được nhân loại gọi là 12 Chòm Sao. Chúng mượn hình dạng người đầu tiên chúng gặp – chính là con người – và từ đó, 12 vị Thần đầu tiên ra đời.
Những vị Thần này không chỉ là sinh mệnh bất tử, mà còn nắm giữ quyền năng vượt ngoài trí tưởng tượng: phép thuật, mana, tri thức vũ trụ, thậm chí là khả năng chỉnh sửa quy luật của thế giới. Các Thần dạy con người phép thuật, ban sức mạnh, nâng con người từ loài thấp kém nhất trở thành bá chủ mới của đại lục. Nhờ đó, con người đã lật ngược thế cờ, trở thành sinh vật thống trị mọi chủng tộc khác.
Nhưng... không có gì là hoàn hảo mãi mãi.
Một ngày kia, giữa con người xuất hiện một kẻ phi thường – mạnh mẽ, vĩ đại đến mức tự xưng là vị Thần thứ 13. Kẻ ấy không chấp nhận thần quyền của 12 vị Thần kia, mà tự lập giáo phái riêng, truyền dạy sức mạnh cấm kỵ, mê hoặc hàng vạn tín đồ trên khắp thế gian.
Hắn luyện hóa thân thể, vượt qua giới hạn phàm nhân, trở thành Bán Thần – một Á Thần chân chính – được các vị Thần ban danh hiệu vì sức mạnh vượt trội.
Nhưng lòng tham vô độ đã khiến hắn không cam chịu đứng dưới 12 vị Thần kia. Hắn tuyên chiến với cả Thiên Giới, thách thức thần quyền tối thượng.
Một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra. Dù mạnh đến đâu, hắn vẫn bị 12 Thần đánh bại dễ dàng, bị tước danh hiệu Á Thần và đày xuống vực sâu.
Tưởng rằng kết thúc. Nhưng... 20 năm sau, vào mùa đông đen tối nhất, hắn trở lại.
Không phải tay trắng như xưa, mà mang theo 72 Tạo Tác – những sinh thể nhân tạo quái dị, hắc ám, mỗi kẻ là một cơn ác mộng sống. Bọn chúng về sau được người đời gọi bằng một cái tên rùng rợn: 72 Ma Vương.
Gã đi tới đâu, trời đất tối sầm tới đó, quái vật trỗi dậy, tai ương kéo đến. Đến nỗi các Thần cũng phải một lần nữa giáng thế để ngăn cản.
Nhưng lần này... họ đã quá tự tin.
Trong trận chiến đầu tiên, một vị Thần đã bị giết – thứ chưa từng xảy ra trước đây. Xác vị Thần đó hóa thành bụi sao, còn Linh Ngọc – viên tinh thể chứa đựng linh hồn và cội nguồn thần lực của Thần – đã bị gã nuốt trọn.
Sức mạnh của hắn bỗng chốc nhảy vọt, chạm ngưỡng Thần linh.
Cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm. Trên trời – Thần đấu Thần. Dưới đất – các Dũng Giả do Thần lựa chọn phải đối đầu với 72 Ma Vương khủng khiếp kia.
Đến tận kết thúc... Cái giá phải trả là 8 vị Thần vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời. Chỉ còn 4 Thần sót lại, cùng với 6 Tân Thần mới được lựa chọn từ những linh hồn xứng đáng để kế vị.
Còn hắn – kẻ gieo tai họa – đã bị diệt xác, còn linh hồn bị giam giữ vĩnh viễn, sâu dưới tầng ngục tối của cõi linh hồn... để mãi mãi không thể tái sinh hay đầu thai trở lại.”
Vermax ngẩng lên nhìn cậu bé, giọng nhẹ nhàng mà sâu lắng:
“Đó... là Đại Thần Tử Chiến – cuộc chiến lớn nhất và khốc liệt nhất mà thế giới này từng biết đến. Nhờ nó mà nhân loại mới có thể sống yên bình tới tận bây giờ... Nhưng cũng vì nó, những hiểm họa như Ma Vương hay Dị Giáo vẫn còn lẩn khuất khắp nơi.”
Cậu bé mở to đôi mắt, miệng há hốc, như thể vừa nghe xong một câu chuyện cổ tích vĩ đại.
Người bán báo đứng cạnh lắc đầu thở dài:
“Chuyện cũ tưởng đã lùi xa... ai ngờ giờ lại có ngày bọn Ma Vương ấy trỗi dậy... và cả bảy Dũng Sĩ Hắc Hóa nữa...”
Vermax nheo mắt, ánh nhìn xa xăm hướng về cuối phố, nơi gió chiều cuốn tung những tờ báo cũ...
“Có lẽ... Đại Thần Tử Chiến thứ hai sẽ đến sớm hơn ta nghĩ...”
Vermax vừa dứt lời, bầu không khí giữa ba người bỗng chùng xuống, dường như cái tên "Đại Thần Tử Chiến" vẫn để lại dư âm nặng nề không thể phai trong lịch sử lẫn lòng người. Thế nhưng, anh chàng bán báo như vừa nhớ ra điều gì đó, bèn cau mày, ngẫm nghĩ rồi bất chợt cất tiếng:
“Nhưng khoan đã… nếu vậy chẳng phải có gì đó hơi vô lý sao? Dù gì đi nữa, 12 Chân Thần Khởi Nguyên ấy đâu phải những sinh thể tầm thường... Họ là những đấng nắm giữ quyền năng vượt xa mọi giới hạn của nhân loại, thậm chí vượt trên cả quy luật tự nhiên này. Làm sao lại có thể để cho một kẻ, dù có cướp đoạt sức mạnh đi chăng nữa, dễ dàng giết lần lượt đến mức chỉ còn lại bốn người?”
Vermax khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm hẳn xuống, như thể câu hỏi này đã chạm đúng vào góc khuất sâu nhất trong những trang sử cổ xưa mà anh biết.
“Câu hỏi hay đấy,” Vermax gật đầu, giọng nói trở nên nghiêm túc, nặng trĩu:
“Nhưng lịch sử ghi lại thế này: 12 vị Thần Khởi Nguyên ấy – ngay từ khi sinh ra – vốn được tạo dựng với mục đích duy nhất là che chở, dẫn dắt nhân loại. Họ được kết nối với nhau bằng một quy tắc bất biến: không thể làm tổn thương lẫn nhau – không thể hủy diệt hay giết hại đồng loại của mình, dù có muốn hay không. Chính vì thế mà suốt hàng ngàn năm, họ sống hòa bình tuyệt đối, chưa từng có xung đột hay phản bội.”
Vermax ngừng lại một chút, ánh mắt liếc về phía xa xăm, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Nhưng tên Tà Thần kia thì khác. Hắn không phải là một phần của 12 Chân Thần ấy. Hắn là một kẻ ngoại lai – một con người từng được phong Á Thần nhưng đã bị tước đi danh hiệu đó. Nguồn sức mạnh hắn sở hữu không phải sức mạnh nguyên thủy sinh ra từ cội nguồn của vũ trụ này... mà là sức mạnh đánh cắp – cướp đoạt từ chính các Thần.”
Người bán báo trố mắt kinh ngạc, còn cậu bé thì nuốt khan, không chớp mắt.
“Không chỉ thế...” Vermax hạ giọng, như sợ cả trời đất cũng lắng nghe:
“Vũ khí của hắn – những tạo tác quái dị do chính hắn rèn nên – lại được chế tạo từ một loại vật liệu huyền bí mà cho đến tận ngày nay các học giả ma thuật vẫn chưa thể xác định rõ nguồn gốc. Loại vật liệu này có đặc tính hiếm có: có thể gây tổn thương lên sinh thể thần thánh, thứ mà mọi vũ khí khác trong vũ trụ đều không thể làm được.”
“Còn 12 vị Thần thì sao?” Vermax nhìn thẳng vào mắt người bán báo. “Họ không có – và cũng không thể tạo ra – bất kỳ thứ gì có thể làm tổn hại lẫn nhau, bởi đó là giới hạn được khắc sâu vào bản chất thiêng liêng của họ. Nói cách khác... trong cuộc chiến ấy, các Thần giống như những chiến binh vĩ đại buộc phải giao tranh với kẻ thù mà không được phép dùng đến lưỡi kiếm sát thương.”
Anh chàng bán báo há hốc mồm, thở ra một tiếng đầy kinh ngạc:
“Ra là vậy... nhưng... chờ đã... chẳng lẽ... các vị Thần ấy không thể hồi sinh sao? Thần mà... há chẳng phải là bất tử hay sao?”
Vermax nhẹ lắc đầu, giọng trầm lắng hơn hẳn:
“Không phải đâu. Tôi đã nói rồi mà...” – Anh thở dài – “Sau khi giết được phần thể xác của các vị Thần, tên khốn đó – kẻ từng là Á Thần phản bội – đã lập tức đoạt lấy Linh Ngọc của họ. Linh Ngọc là gì, em biết không?” – Vermax quay sang cậu bé, khẽ hỏi.
Cậu bé lắc đầu ngu ngơ.
“Linh Ngọc... chính là trái tim tinh thần, là nguồn cội sinh mệnh, ký ức và sức mạnh bất tử của mỗi vị Thần. Không có Linh Ngọc... Thần cũng chẳng khác gì một con người đã chết – không thể tái sinh, không thể tồn tại dưới bất kỳ hình thái nào khác.”
Vermax siết chặt bàn tay:
“Và hắn... hắn nuốt chửng từng viên Linh Ngọc đó – hấp thụ toàn bộ sức mạnh, tri thức và tinh túy của các Thần đã ngã xuống. Không để lại dù chỉ một tia hy vọng hồi sinh. Đó chính là lý do tại sao 8 vị Thần Khởi Nguyên đã mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này... và vì sao thế giới này chỉ còn bốn vị Thần còn sống sót đến ngày nay.”
Người bán báo đứng lặng đi như bị sét đánh. Một lúc sau mới cất tiếng thở dài:
“Trời ơi... thì ra là vậy. Một sự thật quá đỗi tàn khốc... Hèn gì truyền thuyết cấm không cho ai nhắc tới chuyện về Linh Ngọc.”
Còn cậu bé thì run run hỏi:
“Vậy... kẻ xấu đó... bây giờ còn sống không ạ...?”
Vermax nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt như phủ lớp sương mờ:
“Thân xác hắn đã bị các Thần tiêu diệt. Còn linh hồn – đã bị giam giữ vĩnh viễn ở tầng sâu nhất của Cấm Ngục Linh Hồn... nơi không ai – dù là Thần hay Ma Vương – có thể tiếp cận.
Nhưng cẩn thận đấy, nhóc con...” – Vermax cúi sát tai cậu bé thì thầm –
“Thứ sức mạnh hắn để lại, những Ma Vương, những Dị Giáo đồ... vẫn còn quanh đây. Và có thể... Đại Thần Tử Chiến lần thứ hai đang đến gần hơn bao giờ hết.”
Gió chợ bất chợt thổi mạnh. Những tờ báo cũ bay lên lượn lờ như tiếng thì thầm ma quái của lịch sử chưa ngủ yên.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đầy suy ngẫm với cậu bé và anh chàng bán báo kia, Vermax rảo bước rời khỏi khu chợ nhộn nhịp. Những con phố lát đá cũ kỹ vang lên tiếng giày lộp cộp của anh dưới ánh chiều tà nhạt dần. Trên đường trở về bản xá – nơi những người bạn của anh đang chờ – trong lòng Vermax vẫn còn đọng lại nỗi bất an về cuộc vượt ngục và những điềm xấu đang đến gần.
Vừa mở cửa bước vào, Vermax đã nghe thấy giọng Louis đầy hứng khởi vang lên từ trong phòng:
“Ồ, xem ai trở về kìa! Đúng lúc lắm, Vermax!” – Louis chống nạnh, nét mặt tươi rói, gật gù đầy tự tin. “Tôi vừa nghĩ ra một chiêu thức mới đấy! Lấy cảm hứng từ tên Ma Vương Sương Mù mà chúng ta đã đối mặt lần trước. Khi nào tôi hồi phục hoàn toàn, nhất định phải thách đấu cậu một trận để thử nghiệm cho bằng được mới được.”
Vermax khẽ nhướn mày, bước hẳn vào trong, ánh mắt đầy ngạc nhiên:
“Cái gì cơ? Loại người như cậu mà cũng có thể tự sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình á? Bất ngờ thật đấy. Cứ tưởng cậu chỉ giỏi bắt chước mấy trò mèo vặt của người khác thôi chứ,” – Vermax bật cười – “Nhưng mà cũng hay đấy. Trùng hợp thay, tôi cũng vừa nghĩ ra một chiêu thức mới sau trận chiến với tên Ma Vương đó.”
Louis mở to mắt: “Thật sao? Kể nghe thử nào!”
Vermax chống kiếm xuống sàn, nụ cười nửa miệng đầy tự tin hiện lên:
“Tôi đặt tên nó là [Bát Lăng Vạn Ảnh]. Chiêu thức này dựa vào tốc độ di chuyển siêu thanh của bản thân để tạo ra vô số ảnh thể cùng lúc. Mỗi ảnh thể đều có thể tấn công từ nhiều hướng khác nhau, nhưng điều đáng sợ là... tất cả đều tung đòn vào cùng một thời điểm chính xác. Đối phương cho dù có nhìn thấu ảo ảnh hay không, thì cũng chẳng thể nào tránh khỏi loạt đòn ấy đâu.”
Louis bật cười lớn, ánh mắt sáng lên thích thú:
“Ha! Trùng hợp quá nhỉ! Cứ như thể chúng ta cùng học chung một thầy vậy. Chiêu của cậu nghe cũng thú vị đấy... nhưng tôi chắc chiêu của mình không kém cạnh đâu!” – Louis giơ tay phải lên, bàn tay khẽ phát ra một tia lửa đỏ rực như ánh dương – “Tôi đã đặt tên cho chiêu thức của mình rồi... sẽ gọi nó là [Solar Hand] – Bàn Tay Thái Dương.”
“Nghe ngầu đấy,” Vermax cười, khoanh tay.
Louis gật gù, hứng khởi giải thích:
“Chiêu này cho phép tôi tạo ra hai bàn tay khổng lồ rực lửa từ năng lượng ma thuật. Khi hai bàn tay này hợp lại, chúng sẽ ngưng tụ và tạo thành một thanh kiếm lửa khổng lồ – vũ khí này có thể đập thẳng xuống mặt đất, gây ra một cú va chạm bùng nổ trên diện rộng. Sức công phá của nó không chỉ mang tính hủy diệt mà còn đủ để xua tan sương mù, ảo ảnh, thậm chí là phá vỡ các kết giới mơ hồ. Một đòn tất sát đúng nghĩa.”
Nghe đến đây, Vermax bật cười thích thú:
“Chà, xem ra cậu không chỉ biết lắm trò đùa đâu Louis. Được đấy... khi nào cậu hồi phục hoàn toàn, nhất định phải đấu thử với tôi một trận ra trò. Xem Bát Lăng Vạn Ảnh của tôi và Solar Hand của cậu ai sẽ phá hủy chiến trường trước.”
Louis vung tay làm động tác múa kiếm tưởng tượng:
“Quyết định rồi nhé! Ngày cậu ấy – Louis vĩ đại – trở lại phong độ đỉnh cao... tôi sẽ nghiền cậu ra bã bằng chiêu thức mới này! Chuẩn bị đi, Vermax!”
Hai người cười phá lên, bầu không khí trong bản xá trở nên sôi nổi, ấm áp hơn sau chuỗi ngày căng thẳng. Dường như, những hiểm họa vừa nghe được tạm thời bị đẩy lùi sau lưng bởi sự háo hức của một trận tỉ thí hứa hẹn nảy lửa trong tương lai.
Phía góc phòng, Yurri và Karl cũng đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu mỉm cười, như đã quá quen với những màn khiêu khích vui vẻ này của hai kẻ thích gây sự nhất nhóm.
Tuy nhiên... ẩn sau tiếng cười ấy, Vermax vẫn thoáng hiện nét trầm tư sâu kín. Anh biết... dù Louis có vui vẻ thế nào đi nữa, thì cơn bão đen mang tên "Đại Thần Tử Chiến lần thứ hai" đang lặng lẽ kéo đến – và lần này, không chỉ các Thần mà cả những kẻ phàm trần như họ cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Còn tiếp!!