Chương 39
Cuộc họp tối cao sau quyết định về việc truy lùng phe Dị Giáo và Ma Vương dần đi đến hồi kết. Phần cuối cùng chỉ còn lại những câu hỏi thăm nhẹ nhàng xoay quanh sáu quốc gia đang nắm giữ sáu viên Ngọc Vô Cực—những tạo tác cổ xưa được thần trao ban, trấn giữ cốt lõi cân bằng của thế giới.
Lần lượt từng vị vua lên tiếng, khẳng định viên ngọc họ gìn giữ vẫn an toàn trong quốc khố của mình, dù đôi lúc bị lạm dụng để phục vụ các dự án hoặc chiến tranh. Nhưng đối với Thánh Nữ Desmeria, điều đó chẳng phải vấn đề—nàng chỉ cười nhẹ, như thể những trò chơi phàm nhân ấy không đáng để bận tâm.
Khi tất cả chuẩn bị rời đi, ánh mắt sắc như dao của Desmeria dừng lại ở Vua Gertlat của Eldoria.
“Nhà vua Eldoria... ở lại một lát,” giọng nàng vang lên nhẹ nhàng nhưng đủ để ngăn bước chân của ông.
Gertlat thoáng ngập ngừng, ánh mắt liếc qua các quốc vương khác đang lần lượt bước ra. Họ liếc nhìn ông, vài người tỏ vẻ tò mò, vài người dè chừng. Nhưng không ai dám lên tiếng.
Khi chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn, Desmeria nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ lên vai Gertlat. Trong một làn sáng trắng lấp lánh, khung cảnh mờ đi...
---
Chuyển cảnh.
Họ đang đứng tại một hành lang cổ kính của Thánh Điện Orphanis—nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi ở Solaria. Bên ngoài cửa sổ kính màu là ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu qua, nhuộm vàng các bức tường đá cẩm thạch. Tiếng cười khúc khích và bước chân nhỏ của lũ trẻ vọng lại từ phía xa, mang chút ấm áp trái ngược với không khí nghiêm nghị ban nãy.
Desmeria thong thả bước đi, váy trắng nhẹ nhàng quét trên nền đá mát lạnh. Gertlat đi bên cạnh, bộ áo choàng xanh tím nặng nề của một quốc vương giờ như lạc lõng giữa không gian thánh khiết này.
Cuối cùng, chính Gertlat phá vỡ sự im lặng:
“Desmeria… Người muốn hỏi gì thêm ở ta sao?”
Desmeria khẽ nghiêng đầu, giọng nàng vang lên thanh thoát:
“Tớ chỉ muốn biết thêm... về viên Huyền Ngọc mà cậu đang giữ thôi. Cậu biết mà, thứ trong tay cậu không phải là món trang sức bình thường... mà là một mảnh tạo tác thần thánh, dẫu chỉ là một phần nhỏ... nhưng quyền năng thì mặn và sâu hơn đại dương vạn trượng.”
Gertlat khẽ nhíu mày, giọng đầy trách nhiệm:
“Việc đó… người có thể yên tâm. Eldoria gìn giữ viên Ngọc bằng cả tính mạng của cả tôi và dân tộc này.”
Desmeria dừng bước, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng khó giấu:
“Nhưng thời buổi này, sự thận trọng chưa bao giờ là đủ. Bọn Dị Giáo sẽ sớm mò đến những nơi có thứ sức mạnh này... nhất là viên Huyền Ngọc của ngươi—viên đá điều khiển cõi chết. Chỉ cần rơi vào tay kẻ xấu... nó có thể gọi về những thực thể cổ xưa hơn cả Thời Đại Sáng Thế… hoặc tệ hơn nữa—hồi sinh các Tà Thần, thậm chí cả những kẻ ngoài thực tại này... miễn là linh hồn của chúng còn tồn tại ở đâu đó.”
Gertlat siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định:
“Vì thế tôi đã đặt mạng sống của chính mình để bảo vệ nó, Desmeria. Tôi thề trước Trời và Đất, trước thần linh và nhân loại.”
Desmeria quay người nhìn thẳng vào mắt ông, nét dịu dàng bất chợt hiện lên:
“Này, đã bảo bao nhiêu lần rồi... đừng gọi tớ là ‘người’, ‘ngài’ hay bất cứ thứ gì xa cách như thế nữa. Tớ mới chỉ là tân thần mới tròn vài trăm năm, cũng chẳng hơn gì.”
Gertlat bật cười khẽ, pha chút bối rối:
“Desmeria... thời gian thay đổi mọi thứ rồi. Cậu giờ là thần, còn tớ chỉ là một lão vua già gánh quốc gia trên vai. Làm sao tớ có thể xưng hô như ngày xưa nữa?”
Desmeria thở dài khẽ khàng, ánh mắt như mang chút hờn dỗi:
“Triết lý ghê nhỉ... Chúng ta bằng tuổi nhau đấy thôi. Với lại, tớ còn lén giảm lão hóa của cậu lúc tớ được phong thần rồi mà. Cậu sống lâu, sống khỏe đến giờ đâu phải do chăm chỉ rèn luyện đâu?”
Gertlat ngạc nhiên, khẽ mỉm cười:
“Vậy ra là do cậu giở trò thần thuật à? Hèn gì tớ vẫn trụ được đến giờ... Nhưng dù vậy thì vẫn khác mà Desmeria. Một đứa mang vận mệnh quốc gia, một đứa gánh lấy cả thế giới—chúng ta đã đứng ở hai vị trí khác nhau rồi.”
Desmeria dừng chân, dựa nhẹ vào khung cửa sổ đá cẩm thạch, nhìn lũ trẻ chơi đùa dưới sân:
“Có những thứ dù vai vế có đổi, cũng không thay đổi được đâu... như tình bạn cũ của bọn mình... hay lời hứa cũ dưới gốc cây ngọc lục năm nào…”
Gertlat khựng lại. Hình ảnh mơ hồ ngày xưa ùa về—cậu bé hoàng tử và cô gái nhỏ trong vườn thánh, từng mơ về một thế giới bình yên, không chiến tranh.
Desmeria khẽ cười:
“Nên đừng để tớ phải xuống trần gian rồi nghe tin... Eldoria hóa thành đồi hoa tang trắng đấy nhé. Cậu bảo vệ cho tốt đi, không chỉ viên Ngọc... mà cả mạng sống của mình nữa.”
Gertlat nhìn Desmeria, ánh mắt dịu lại, nụ cười nhẹ xuất hiện:
“Ừ... tớ hứa. Lần này là thật đấy.”
Gió nhẹ lướt qua hành lang cổ kính. Tiếng chuông thánh đường ngân vang, vang vọng giữa ánh hoàng hôn đỏ sẫm như máu—một buổi chiều yên bình... trước cơn bão lớn đang âm thầm kéo đến.
Desmeria mỉm cười tinh nghịch, tay đưa lên chống cằm, khẽ nghiêng đầu nhìn Gertlat như cô gái nhỏ ngày xưa hay bày trò trêu chọc cậu bạn thân trong vườn thánh.
“À mà... tớ còn có chuyện này nữa quên chưa kể cậu nghe,” giọng cô lảnh lót như đang tâm sự một bí mật ngọt ngào, khiến Gertlat lập tức nghiêng đầu cảnh giác.
“Chuyện gì...?” Gertlat nhíu mày.
Desmeria cười tươi như trẻ con lén giấu trò nghịch ngợm, ánh mắt trong suốt ánh lên chút gian xảo hiếm thấy ở một vị thần:
“Trước cái ngày tụi cậu—mười quốc vương—đến Hội nghị Thập Hoàng để tranh giành sáu viên Ngọc Vô Cực ấy... tớ đã... khụ... ‘động tay’ một chút vào hành trình của mấy cậu đấy.”
Gertlat sững người, nhíu mày:
“Cậu... làm gì?”
Desmeria khẽ giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng rồi nói khẽ như thì thầm:
“Tớ đã thả vài... ừm... ngàn binh đoàn rối khắp các lộ trình của các quốc gia tham dự Hội nghị. Mỗi nước đều phải đấu với lũ rối do tớ tạo ra cả đấy. Cũng thú vị lắm đúng không?”
Ánh mắt cô long lanh đầy thích thú như đang kể về một trò đùa tinh quái thời niên thiếu.
Gertlat giật mình nhìn cô, hơi gắt:
“Cậu... tại sao lại làm vậy? Cậu suýt khiến vài nước chết sạch quân đội rồi biết không?”
Desmeria chu môi làm vẻ vô tội, tay vân vê cánh váy trắng:
“Tớ không muốn làm thế đâu, thiệt đấy. Nhưng... lệnh từ bốn Cựu Thần, tớ không dám cãi. Họ muốn thử lòng các quốc vương, muốn xem liệu ai đủ bản lĩnh xứng đáng chạm tay vào sáu viên Ngọc, cậu hiểu mà...”
Nói rồi cô khẽ nhún vai:
“Còn cậu thì yên tâm, tớ thiên vị cậu đấy! Đội quân rối tớ thả ra cản bước Eldoria là lũ yếu nhất... Cùng lắm chỉ hạ được mấy tên lính quèn hay lính mới tập tễnh cầm kiếm thôi... Chứ không thì đoàn của Avalon hay Nordheim—ôi trời, tớ thả nguyên đám cự rối to gấp ba người, có con còn biết phép nữa kìa.”
Desmeria cười tươi như nắng sớm, tay chống hông, điệu bộ vừa tinh quái vừa đắc ý:
“Cậu thấy không? Tớ tốt với cậu lắm đấy. Không ai khác được ưu tiên thế đâu.”
Gertlat thở dài, ánh mắt thoáng giận rồi dần dịu lại, vì anh hiểu rõ bản chất của các Cựu Thần:
“Vậy ra, cuộc hành trình giành Ngọc... cũng chẳng hoàn toàn công bằng như mọi người tưởng.”
Desmeria khẽ cúi đầu, giọng nhỏ lại, mang chút ân hận hiếm thấy:
“Xin lỗi nhé, Gertlat. Tớ thật sự không muốn đẩy mọi người vào cảnh ấy... nhưng cậu biết mà... làm Thần đâu phải muốn gì cũng được. Nhất là khi có bốn ông già ngồi trên Thiên Đình cứ rình rập soi từng hành động của tớ...”
Không khí lắng xuống một lát.
Rồi bất ngờ Desmeria nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh như vừa nhớ ra điều gì đó thú vị:
“À... mà này, tớ nghe đồn gần đây cậu đang âm thầm đào tạo một người... tài đức vẹn toàn lắm đúng không? Để chuẩn bị thay thế cậu canh giữ viên Ngọc ấy?”
Gertlat hơi sững người, nhíu mày nhìn Desmeria dò xét:
“Chuyện đó... ai nói cho cậu biết?”
Desmeria hất tóc, cười rạng rỡ:
“Tớ là Thần, Gertlat à. Trên trời dưới đất chuyện gì mà lọt khỏi tai tớ được? Nhưng tớ tò mò thôi... Người đó là ai? Cho tớ biết tên đi.”
Gertlat thở dài khẽ, ngước mắt nhìn lên những ô kính màu đỏ thẫm rọi xuống sàn đá lạnh:
“Vermax... Vermax Helion.”
Cái tên vừa thốt ra, Desmeria bỗng khựng lại.
“Vermax... Helion?” – Cô lặp lại, ánh mắt trầm xuống một thoáng, tựa như ngẫm nghĩ điều gì rất sâu xa, rồi khẽ mỉm cười:
“Cái tên này... nghe quen quen đấy. Không tồi đâu, Gertlat... Có vẻ cậu đã chuẩn bị cho ngày tàn của mình kỹ lắm rồi.”
Gertlat gằn giọng:
“Ngày tàn của tớ vẫn còn xa lắm, Desmeria. Nhưng Eldoria... cần người kế thừa xứng đáng, nếu như một ngày xấu trời nào đó... tớ không còn có thể bảo vệ viên Huyền Ngọc nữa.”
Desmeria khẽ gật đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm qua khung cửa:
“Ừ... chuẩn bị trước chưa bao giờ là thừa. Nhất là khi bọn Dị Giáo điên cuồng ngoài kia đã nếm mùi chiến thắng đầu tiên... Chúng sẽ không dừng lại đâu, Gertlat à...”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng chuông xa vọng lại từ tháp thánh đường. Desmeria vẫn lặng lẽ đứng đó, nụ cười nhạt nhưng ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một viễn cảnh đen tối mà chỉ mình cô biết trước.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bạn cũ trong dãy hành lang yên tĩnh của thánh đường dường như kéo dài hơn Gertlat nghĩ. Những lời nhắc nhở của Desmeria về viên Huyền Ngọc, về thế lực Dị Giáo, về bọn Ma Vương và về cả cái tên Vermax Helion... vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh.
Bất chợt, Desmeria dừng lại, quay sang nhìn Gertlat. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên một tia sáng dịu dàng, khác hẳn vẻ cao ngạo khi cô còn ngồi trên ngai của Thần.
“Thôi, tới lúc tớ phải đưa cậu trở lại rồi... Đủ lâu để một vị vua vắng mặt khỏi phòng họp tối cao rồi đấy.”
Chưa để Gertlat kịp phản ứng, Desmeria nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Một luồng ánh sáng trắng thuần khiết bao phủ hai người, khiến mọi vật xung quanh dần nhạt màu rồi biến mất như sương tan trong nắng sớm.
Trong chớp mắt, cảnh vật đổi thay.
Gertlat mở mắt, nhận ra mình đã quay lại căn phòng họp tối cao lạnh lẽo quen thuộc của hội nghị vừa rồi. Không khí trong phòng vẫn nặng nề, im ắng, chỉ còn vài tàn tích của cuộc họp nghiêm nghị chưa lâu trước đó – những bản tấu trình chưa được cất đi, những lá thư niêm phong đang đợi phái bộ chuyển đi khắp mười cường quốc.
Bên cạnh anh không còn bóng dáng của Desmeria nữa.
Nữ thần của họ đã trở lại cõi trời – nơi mà những thực thể thần thánh không thể lưu lại lâu trong cõi phàm trần – để lại sau lưng dư âm của buổi trò chuyện vừa rồi, một nỗi lo mơ hồ về những ngày sắp tới.
Gertlat thở dài, chỉnh lại vạt áo choàng, khẽ lắc đầu, như để xua tan bớt cảm giác nặng nề trong lồng ngực.
“Thật lạ...” – anh thầm nghĩ – “Lâu rồi mới thấy Desmeria tỏ ra con người đến thế... Vừa là Thần, lại vừa giống hệt cô bé năm xưa...”
Gertlat lững thững bước ra khỏi phòng họp, tiếng giày da vang vọng trên nền đá cẩm thạch rộng lớn vắng lặng. Anh đi qua dãy cột trụ cao vút khắc hoa văn cổ đại, qua bức tường treo quốc kỳ của mười cường quốc đang im lìm phấp phới trong gió nhẹ, ánh mắt hơi mơ màng như đang đắm chìm vào suy tư nào đó sâu kín.
Bỗng anh khựng lại nơi ngưỡng cửa lớn dẫn ra đại sảnh.
“... Ờ nhỉ...” – một ý nghĩ vụt lên trong đầu Gertlat, khiến ánh mắt anh nheo lại, ánh nhìn xa xăm hơn.
“Vermax... Louis... và nhóm nhóc của bọn nó... Không biết bây giờ tụi nó ra sao rồi?”
Một nụ cười rất nhẹ thoáng qua khóe môi anh. Những gương mặt trẻ trung, đầy nhiệt huyết và ngông cuồng của thế hệ mới hiện lên trong tâm trí. Vermax – cậu trai với đôi mắt bướng bỉnh như muốn thách thức cả thế giới. Louis – kẻ lắm mưu, giàu óc quan sát, lúc nào cũng cẩn trọng đến từng bước đi. Và những đứa nhóc hay cười nói ồn ào bên cạnh chúng – thế hệ tương lai của Eldoria...
“Không biết... tụi nó đã cảm nhận được cơn sóng ngầm này chưa? Hay vẫn đang vô tư sống những ngày trong bình yên mà chẳng hề biết thứ gì đang chực chờ phía sau màn đêm?”
Gertlat khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, để mặc cho cơn gió mát lạnh từ đại sảnh lùa vào thổi bay bớt những ý nghĩ nặng nề. Bóng dáng cao lớn của vị vua Eldoria khuất dần sau những bức tường cẩm thạch trắng, để lại phía sau căn phòng họp lạnh lẽo và im lặng.
Trên bầu trời cao vời vợi ngoài khung cửa kính lớn, ánh mặt trời dần khuất sau những cụm mây xám nặng trĩu – báo hiệu cơn bão lớn đang đến gần.
Còn tiếp!!