Chương 38
Trên vùng trời đen kịt phía trên Nhà tù Vực Hải, cơn bão năng lượng cuối cùng tan đi để lại những làn khói mờ đục, tro bụi và âm vang trận chiến còn rung chuyển trong từng khe đá.
Lúc này, Ma Vương Nham Thạch – thân thể vẫn đang rực cháy với dòng dung nham xung quanh – đứng trên đỉnh tường vỡ vụn, đối diện nữ Quản ngục cấp cao trong bộ giáp ánh kim cùng đôi cánh rực rỡ như thánh thể.
> Hắn liếc nhìn cô, giọng khàn khàn pha chút trêu chọc và đầy ẩn ý:
“Tiếc thật. Ta phải đi rồi. Nhưng đừng lo… chúng ta sẽ sớm gặp lại, ta hứa đấy.”
Rồi không cần thêm lời nào, cả ba Ma Vương cùng biến mất vào làn sương mù đen, để lại một chiến trường đổ nát, những dấu tích ma thuật hỗn độn và hàng nghìn tù nhân đã trốn thoát.
Chưa đầy ba phút sau—
Từ bầu trời phía bắc, những cánh cổng dịch chuyển đồng loạt mở ra như những vết rạch khổng lồ trên nền mây. Ánh sáng xoáy mạnh tạo ra các vòng lốc ma lực, báo hiệu đội quân tiếp viện từ các cường quốc đã đến.
Đầu tiên, từ cổng không gian nứt ra như băng vỡ, đội quân của Liên minh Nordheim xuất hiện.
> Họ là những chiến binh Viking máu chiến, da dày như thú săn, mặc áo lông thú và áo giáp khảm rune, tay cầm rìu chiến nặng gấp đôi người thường.
Tiếng hô xung trận của họ vang như sấm động, tuy chậm một bước nhưng khí thế vẫn hừng hực.
Ngay sau đó, đội quân cơ động của Đế chế AVALON đổ bộ.
> Những chiến binh khổng lồ cao tới 2m2, mang giáp chiến thuật tinh xảo với lớp sợi kim loại ma thuật đặc biệt – có thể chống lại lực va chạm và phép thuật cấp trung.
Họ lao xuống từ các cổng bay như những thiên binh giáp thép, di chuyển cơ động đến khó tin, từng người mang sức mạnh của sáu người thường.
Cuối cùng, một cánh cổng tỏa hào quang bạc-vàng mở ra giữa trời, Thánh Quốc Solaria xuất hiện.
> Họ là những thánh chiến binh mặc áo giáp bạc viền vàng, mang theo hào quang ánh sáng nơi bước qua.
Mỗi bước chân đều khiến mặt đất rực lên những hoa văn thanh tẩy – họ là hiện thân của trật tự và chính nghĩa.
Nhưng đã quá muộn.
Khi các chỉ huy từ ba cường quốc đáp xuống giữa đống tàn tích…
> Không còn ai để chiến đấu.
Dị giáo đã rút, Ma Vương đã đi, những kẻ tàn ác nhất đã biến mất vào bóng tối.
Họ chỉ còn lại tro tàn, xác thuyền, dấu chân rối loạn và một nhà tù sụp đổ phân nửa.
> Một bên của nhà tù bị chôn vùi trong nham thạch đỏ rực, các lớp đá như bị thiêu cháy từ trong ra ngoài.
Bên còn lại bị đóng băng hoàn toàn, tường vách, phòng giam và cả thiết bị đều bị khóa cứng trong lớp băng dày như pha lê chết chóc.
Từ một lỗ nứt sâu trong lòng nhà tù, một luồng ánh sáng vàng lóe lên.
Nữ Quản ngục cấp cao – thân hình mảnh mai nhưng toát ra khí thế trấn áp cả trăm lính – từ từ bay lên, đôi cánh vàng ánh rực rỡ vẫn cháy lấp lánh sau lưng.
> Bộ giáp cô rách đôi chỗ, vết thương còn rướm máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực sự kiên định.
Cô hạ xuống trước mặt ba chỉ huy cấp cao của các cường quốc:
Thống lĩnh quân đoàn Ragnarok của Nordheim – to lớn, râu xồm, cầm búa điện.
Nguyên soái giáp titan của Avalon – lạnh lùng, cơ thể được tăng cường phép thuật.
Tư tế ánh sáng cấp cao của Solaria – già dặn, tay cầm trượng thánh.
Cô cúi đầu một chút, giọng khàn nhưng rõ ràng:
> “Xin lỗi vì thất bại. Nhà tù đã bị tấn công bất ngờ… bởi ba Ma Vương. Tôi chỉ đối phó được một tên trong số chúng trước khi chúng rút lui. Bảy Dũng sĩ Hắc Ám… đã thoát.”
Một thoáng im lặng bao trùm.
Các chỉ huy nhìn nhau, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Họ biết… cơn ác mộng vừa chính thức bắt đầu.
Sau cuộc đột kích kinh hoàng tại Nhà tù Vực Hải, dù đội quân tiếp viện từ ba cường quốc đã lập tức đổ bộ, nhưng họ đến quá trễ.
Trong tình thế hỗn loạn ấy, các chiến binh chỉ kịp bắt giữ vài chục tù nhân chưa thoát khỏi đảo – đa phần là những kẻ cấp thấp, mất phương hướng giữa cơn bão năng lượng. Phần còn lại – bảy Dũng sĩ Hắc Ám cùng các tội phạm cấp cao – đã hoàn toàn biến mất.
Khi trận địa dần lắng xuống, một cuộc thanh tẩy quy mô lớn bắt đầu.
Những đống đổ nát chìm trong nham thạch, các bức tường bị băng hoá, xác tàu cháy rụi và hàng nghìn phòng giam trống rỗng – tất cả đều là bằng chứng rành rành của một thất bại chiến lược chưa từng có trong lịch sử cầm giữ tù binh của mười cường quốc.
TIN TỨC LÂY LAN NHƯ LỬA RỪNG
Chỉ trong một ngày đêm, thông tin về việc ba Ma Vương đích thân tấn công, bảy Dũng sĩ Hắc Ám trốn thoát, và phe Dị giáo đã thành công rút lui – đã được gửi khẩn đến toàn bộ các quốc gia thuộc Liên minh Thế giới.
Các vị vua, tướng lĩnh, hội đồng chiến lược đều không thể tin vào báo cáo ban đầu. Họ cho rằng đây là kịch bản giả lập hoặc báo cáo ngụy tạo… cho đến khi bản điều tra thực địa cùng hình ảnh giám sát bị cắt nửa bởi lửa và băng được công bố.
Không khí chính trị trở nên nặng nề và rối loạn.
VÀ RỒI… TRỜI RẠCH LÊN Ở SOLARIA
Trong lúc các phe còn chưa kịp triệu tập đối sách, một sự kiện kỳ vĩ chưa từng có suốt 900 năm qua đã diễn ra…
Một tia sáng đỏ – như lưỡi gươm xuyên qua bầu trời – xé tan tầng mây trên đỉnh Nhà thờ Ánh Thánh, trung tâm của Thánh quốc Solaria.
Từng hồi chuông thiêng liêng vọng ra như sóng âm lan khắp mọi miền, thu hút toàn bộ sự chú ý của giới thần học, ma đạo và chiến lược.
Rồi, giữa quảng trường ánh sáng, ngay trước cánh cổng thánh điện, nữ thần giáng lâm.
Cô bước ra từ cánh cổng thần linh như được dệt bằng ánh sáng đỏ rực.
Mặc một chiếc váy trắng tinh giản, không vương vàng bạc châu báu, tay cầm một trượng ánh kim dài, phần đỉnh chạm khắc biểu tượng “Mặt trời gãy đôi”.
Trên đầu cô là một quầng sáng đỏ sậm – không phải là hào quang cứu rỗi, mà là ánh sáng báo hiệu thời kỳ tuyệt vọng đang mở ra.
Dù mang hình hài con người, nhưng từng bước chân của cô đều khiến không gian xung quanh chấn động nhẹ, như thể vũ trụ đang rung lên vì sự hiện diện của cô.
Người dân, giáo sĩ, thánh kỵ sĩ xung quanh khu nhà thờ đều quỳ rạp xuống, nức nở trong sự sùng bái, bởi trước mặt họ không ai khác, chính là Desmeria – Thánh Nữ Tuyệt Vọng, một trong Mười vị Thần Cao Cấp, thần hộ mệnh của Solaria và là một trong số ít con người đầu tiên chạm đến sức mạnh như một vị thần cũng như được đích thân 4 cựu thần khởi nguyên công nhận là tân thần.
LỜI TRIỆU TẬP CỦA NỮ THẦN
Desmeria giơ cao trượng, giọng nói ngân vang không qua miệng, mà trực tiếp vang lên trong tâm trí tất cả những ai có niềm tin với các vị thần:
> "Thế giới đã bắt đầu bước vào thời kỳ chuyển hóa. Những mắt xích cũ đang bị phá bỏ, những tên tuổi bị quên lãng đang trở lại từ cõi tối."
"Ta, Desmeria – nhân danh Hội đồng Thần Điện, triệu tập Mười Vị Vua của Thế giới. Không bằng lý trí, mà bằng sinh mệnh của chính các ngươi, các ngươi phải quyết định: nhân loại sẽ ngẩng đầu bước tiếp, hay cúi đầu chìm vào hỗn mang."
Cùng lúc ấy, mười cột sáng khổng lồ bắn lên từ mười quốc gia cường thịnh nhất thế giới, đánh dấu sự chấp thuận và tiếp ứng của từng vị vua trước lời triệu tập.
MƯỜI VỊ VUA HỘI TỤ
Chỉ trong ba ngày, mười vị Vua của mười cường quốc đã tề tựu tại Thánh Quốc Solaria để nghe lời phán xét trực tiếp từ Desmeria, vị thần của chính họ, người duy nhất vẫn còn dõi theo nhân loại.
Cuộc hội nghị không chỉ đơn giản là một cuộc họp… mà là sự tái cấu trúc của cả cục diện thế giới.
Và tất cả bắt đầu… từ một cuộc vượt ngục tưởng như đơn lẻ, lại là mắt xích đầu tiên mở ra cánh cổng bóng tối.
Trong căn phòng họp tối cao nằm sâu trong cung điện Celestara thuộc Thánh Quốc Solaria, nơi vầng hào quang thần thánh luôn rọi xuống từ mái vòm pha lê khổng lồ trên cao, mười vị quân vương của mười cường quốc đã tề tựu đông đủ quanh chiếc bàn tròn hình biểu tượng Thiên Luân – đại diện cho hòa ước và trật tự thế giới.
Ngồi ở đầu bàn là Thánh Nữ Tuyệt Vọng Desmeria, một trong Mười Thần Tối Cao, vị thần của ánh sáng và sự chuộc tội. Trên đầu bà là chiếc vòng thánh quang lơ lửng đang rực cháy sắc đỏ – biểu tượng cho trạng thái cảnh báo và thịnh nộ của thần linh. Khác với vẻ ngoài hiền dịu và váy áo trắng thuần khiết, sự im lặng mà bà tỏa ra khiến căn phòng lạnh như băng.
Tiếng thìa khuấy nhẹ trong ly trà bà đang nhâm nhi là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề của căn phòng.
“Ta không trách các ngươi vì không đủ mạnh,” giọng nữ thần vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực, “Ta chỉ tiếc vì sự chủ quan đã khiến các ngươi để mất những thứ không nên để mất... và giải phóng những thứ không nên tồn tại.”
Toàn bộ các vị vua im lặng, không khí đặc quánh bởi sự căng thẳng. Nhưng rồi, Chúa tể Xenos, vị vua trẻ tuổi đầy kiêu ngạo của Đế chế AVALON, đứng dậy:
“Thưa Thánh Nữ, dù toàn thể chúng tôi đều kính phục quyền năng của Người, tôi phải nói rõ – nhà tù Vực Hải nằm trong vùng đặc quyền lãnh thổ của Đảo quốc Mechatron. Khi các phe đồng minh tới ứng cứu, Mechatron lại không hề có bất kỳ lực lượng chủ lực nào tại chỗ. Trách nhiệm chính thuộc về họ.”
Lúc đó, Vua Roudar của Mechatron, một người máy bán hữu cơ với bộ giáp nặng nề phát sáng xanh dương, cất tiếng đầy trầm tĩnh nhưng có phần phản kháng:
“Nhà tù Vực Hải được thiết kế để giam giữ các sinh vật mang hình dạng con người – không phải ba Ma Vương cổ xưa, không phải luồng khí hắc ám từ Thời Đại Hỗn Mang. Chúng tôi không thể phòng bị trước thứ không thuộc về thực tại này. Đổ lỗi là quá dễ dàng.”
Lời qua tiếng lại bắt đầu gay gắt. Các vị vua từ những cường quốc trung lập – như Vương quốc Eldoria hay Liên minh Phương Bắc Nordheim – chỉ im lặng quan sát, ánh mắt đầy thận trọng.
Đến lúc ấy, Thánh Nữ Desmeria đặt ly trà xuống, ánh mắt bà nhẹ nhàng nhưng đủ để làm tim bất kỳ ai thắt lại.
“Thôi đủ rồi,” bà nói, “Đã có lỗi xảy ra – và phải có người chịu trách nhiệm. Từ giờ trở đi, để đảm bảo hiệu quả chiến dịch truy quét, ta ra lệnh: Đế chế Avalon và Đảo quốc Mechatron sẽ lập nên Liên quân Truy Đuổi. Nhưng – toàn quyền điều phối và chỉ huy sẽ giao lại cho Avalon.”
Chúa tể Xenos nở nụ cười lạnh, cúi đầu tuân mệnh: “Vinh dự cho chúng tôi.”
Vua Roudar đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy: “Nếu để Avalon chỉ huy, chẳng khác nào đặt Mechatron dưới chân họ. Cho dù đang trong thời chiến, vẫn cần duy trì sự cân bằng sức mạnh.”
Mọi ánh mắt đều hướng về Roudar. Không ai dám nói điều đó trước mặt một vị thần. Nhưng Thánh Nữ Desmeria chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười như thiên sứ – nhưng ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh.
“Vậy... ngươi đang nghi ngờ quyết định của thần linh?” – Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng căn phòng như bị bóp nghẹt.
Roudar lập tức khom mình: “Không… không thưa Thánh Nữ. Mechatron sẽ chấp hành.”
Sau đó, cuộc họp chuyển sang bàn bạc chiến lược. Tấm bản đồ thế giới được triển khai dưới dạng ánh sáng nổi, chia thành các khu vực đỏ – những nơi có dấu hiệu hoạt động dị giáo và Ma Vương.
Giáo hoàng của Thánh Quốc Solaria, râu tóc bạc trắng, ánh mắt hiền từ nhưng nghiêm nghị, tiến lên:
“Thưa Thánh Nữ và chư quân vương, theo ghi nhận từ các trạm thánh địa, đã có ít nhất 16 Ma Vương tái xuất hiện trên thế giới. Trong đó, 3 tên tham gia trực tiếp vào vụ vượt ngục, còn lại đang âm thầm khuấy động các vùng đất xa xôi. Chúng tôi cho rằng những tên còn lại sẽ sớm xuất hiện, khi Làn Sương Đen bắt đầu lan rộng…”
Cả phòng họp xôn xao. Số lượng Ma Vương tái xuất là con số chưa từng có từ sau thời đại Thần – Ma chiến tranh.
“Vậy là bọn chúng không chỉ muốn vượt ngục,” nữ hoàng solaria của đế quốc Valtoria – một nữ vương mang giáp lục và quyền trượng pha lê – nói, “Mà muốn phục hưng toàn bộ binh đoàn Tà Thành…”
Desmeria gật đầu: “Chúng đang viết lại chương mở đầu của một kỷ nguyên mới. Kỷ nguyên đó có thể là bóng tối vĩnh hằng... nếu các ngươi không làm gì cả.”
Với cái phất tay nhẹ, bà triệu hồi ra một quả cầu ánh sáng, trong đó hiển thị hình ảnh mờ nhòe của bảy Dũng Sĩ Hắc Ám đang đứng bên cạnh những kẻ mang ma lược tà ác.
“Những người từng là ánh sáng – nay đã rơi vào hố đen. Và đừng quên,” Desmeria nói, ánh mắt khép hờ, “Chúng biết rõ cách các ngươi chiến đấu, vì từng là một phần của các ngươi.”
Không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
“Cuộc chiến này,” bà kết luận, “sẽ không phải giữa quân đội và Ma Vương… mà là giữa lý tưởng và sự tha hóa. Hãy chuẩn bị – vì đây chỉ mới là khởi đầu.”
Còn tiếp!!