Chương 37
Ngay khi một thành viên dị giáo chuẩn bị bước lên, bắt đầu nghi thức phá phong ấn thì từng đợt khí tức đè nén không gian bỗng trào dâng từ phía cuối hành lang. Không cần nhìn, ai nấy cũng cảm nhận được một thế lực to lớn đang áp sát.
Từng bước chân chậm rãi, vang vọng như nhịp trống của tử thần.
Từ màn sương mờ phía hành lang, một bóng hình cao lớn với đôi mắt dã thú rực đỏ như máu chậm rãi hiện ra. Hắn vắt tay sau lưng, dáng đi ngạo nghễ, mặc trên người một bộ áo choàng da thú đẫm máu đã sờn rách, tỏa ra hơi thở hoang dã và sát khí nguyên thủy.
> Ma Vương Hoang Dã – Targhan, Kẻ Nuốt Chửng Rừng Xanh.
Hắn dừng bước, nhìn quét qua từng căn phòng giam, rồi cất giọng mỉa mai như thể đang nói chuyện với vài con rối cũ:
> “Chà… chỉ vài trăm năm không gặp mà nhìn xem... Những chiến hữu vĩ đại ngày nào của ta, giờ đây chỉ còn là tàn tích của vinh quang cũ.
Các ngươi từng là ánh sáng soi rọi nhân loại.
Giờ lại bị trói giam trong một xó hẻm tối tăm, bị chính những người từng gọi là đồng minh vứt bỏ…
Thật nực cười. Có lẽ… tuổi thọ kéo dài bởi ‘các vị thần’ chẳng giúp được gì ngoài việc **kéo dài nỗi nhục nhã này.””
Trong bóng tối, một Dũng sĩ — với gương mặt bị một vết sẹo dài xé dọc từ trán xuống cằm — cất giọng khàn khàn:
> “Im đi, Targhan.
Ngươi cũng từng đứng bên cạnh bọn ta… cho đến khi bán linh hồn cho bóng tối.”
Ma Vương Hoang Dã bật cười, giọng đầy giễu cợt:
> “Hah! Đúng vậy. Nhưng ta không gọi đó là phản bội…
Mà là giác ngộ.”
Hắn tiến lại gần, giơ tay lên, một quầng hắc khí xoáy tròn trong lòng bàn tay, cuồn cuộn như cơn lốc ma lực:
> “Các ngươi… từng là niềm kiêu hãnh, đúng.
Nhưng giờ, ánh sáng đã bỏ rơi các ngươi.
Tại sao không thử nếm lại sức mạnh? Không phải của Thần, mà là của Tà Thần.
Gia nhập binh đoàn của Chủ Nhân ta… và cùng nhau viết lại bản đồ thế giới.”
Sự im lặng phủ khắp hành lang. Không khí dường như ngưng đọng.
Và rồi… một trong bảy Dũng sĩ — người cao lớn nhất trong số họ, mái tóc trắng rối bù như sư tử, mắt đỏ như lửa cháy — bật cười, tiếng cười như sấm rền.
> “Thú vị đấy.
Ta đã từng đi theo ánh sáng, từng thề nguyện chiến đấu cho loài người…
Nhưng kết cục là bị giam trong bóng tối này, như một con chó không chủ.
Giờ ta muốn biết… bóng tối thì có gì hay hơn không.”
Hắn gật đầu nhẹ, chấp nhận lời mời.
Ngay lập tức, Targhan giơ tay lên, ma lực bóng tối như những sợi xích đen trườn ra từ lòng bàn tay, chia làm bảy dòng xoáy bay về phía mỗi căn phòng.
Ngay khi những dòng ma lực chạm vào cơ thể các Dũng sĩ và các tội phạm bị giam giữ, không gian như bị xé toạc bởi tiếng rên rỉ và tiếng cười man dại.
Từng đôi mắt sáng rực lên trong bóng tối.
Từng bắp thịt co lại, từng hơi thở trở nên dữ dội, rồi—
> “KENG!!”
Dây xích phong ấn bị căng ra, gào thét như sắt nóng bị nung chảy.
Rồi… rắc! rắc! rắc! – BỐP!
Từng mảnh dây xích vỡ nát, bắn tung tóe trong ánh chớp bóng tối.
Các Dũng sĩ Hắc Ám đạp tung cửa phòng, bước ra với nụ cười dữ tợn, cơ thể bốc khói đen, bao phủ bởi ma lực tà ác.
> Một trong số họ nhướn mày nhìn Targhan: “Ma lực của ngươi ít quá đấy… Ma Vương.
Không đủ cho ta làm nóng người.”
Targhan cười lớn, ánh mắt hưng phấn:
> “Yên tâm…
Đây chỉ là **món khai vị.
Tiệc chính… là thế giới ngoài kia.””
Còn lại bên trong, hàng chục tội phạm nguy hiểm bậc nhất cũng đã nhận được một phần ma lực từ hắn — những kẻ từng là tướng lĩnh phản loạn, sát thủ quốc tế, hay pháp sư bị ruồng bỏ, tất cả giờ đây đều đang cười vang như thú hoang vừa được thả khỏi chuồng.
Tiếng cười hỗn loạn vang vọng khắp các tầng ngục, báo hiệu rằng một cơn ác mộng thực sự vừa trỗi dậy.
Tầng ngục sâu nhất – Lối lên mặt đất
Bảy Dũng sĩ Hắc Ám, từng người một bước qua cánh cổng thép đổ nát, bóng lưng họ đổ dài dưới ánh sáng leo lắt như những cột bóng đêm sống dậy. Đi theo họ là hơn hai chục tội phạm cấp S – những kẻ từng làm rung chuyển cục diện của các đại lục trước khi bị bắt giữ. Dẫn đường phía trước là các thành viên của Hội Dị Giáo, tay cầm pháp khí đặc chế để phá vỡ các tầng phong ấn nội bộ, từng lớp bảo vệ cuối cùng của nhà tù đang bị bóc tách từng mảnh.
Không ai cản nổi.
Không ai còn đủ sức để cản.
Trên mặt đất – Trung tâm nhà tù nổi trên biển
Lúc này, trận chiến đã trở thành một biển lửa hỗn loạn.
Ma Vương Nham Thạch – với cơ thể đỏ rực như magma, làn da nứt nẻ tỏa ra nhiệt lượng khủng khiếp – đang nhiệt luyện mọi bức tường, sàn nhà, và cả những chiến binh máy móc canh ngục. Cứ mỗi cú vung tay của hắn, dung nham bắn ra như đạn pháo, thiêu rụi hàng đoàn quân phòng thủ.
Hệ thống phòng thủ tự động của nhà tù đã kích hoạt, các chiến binh canh ngục máy móc bọc thép đổ bộ từ các tháp canh, nhưng phần lớn đều bị nung chảy chỉ sau vài giây giao chiến.
Cho đến khi… một luồng ánh sáng vàng kim chói lòa bắn thẳng từ trên cao xuống.
> “ẦMMMMM!!!”
Một cột sáng thần thánh đánh trúng vào Ma Vương Nham Thạch, hất văng hắn xuyên qua ba bức tường thép siêu cấp. Lửa bị dập tắt, đất đá vỡ vụn, một lỗ thủng lớn khói bay mù mịt, để lộ kẻ vừa giáng đòn.
Từ bầu trời mây đen cuồn cuộn, một thân ảnh rực rỡ ánh vàng kim hạ dần xuống – đôi cánh ánh sáng dài gần mười mét xoè rộng, khảm đầy ký hiệu thần thánh. Giáp trắng viền vàng phủ kín cơ thể, tay cầm một trường thương ánh bạc chạm đất phát sáng.
> Quản Ngục Cấp Cao – Nữ Chiến Binh Thiên Dực.
Cô không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng như ánh mặt trời giữa chiến trường. Một chiến binh được cường quốc cử đến nhà tù như lá bài tẩy cuối cùng, chỉ hành động khi tình huống vượt ngoài kiểm soát.
Ma Vương Nham Thạch bước ra từ đống đổ nát, năm con mắt của hắn sáng rực lên, những mạch magma trên người co giật liên tục, như đang kích phát nội năng cực đại. Dù thân thể nứt toác, hắn vẫn cười to:
> “Thật bất ngờ… Ta không nghĩ ở nơi hẻo lánh như này lại tồn tại một sinh vật đáng gờm như ngươi.
Đôi cánh kia… không lẽ ngươi là một trong những ‘Chiến Dực Nhân’ cổ đại đã tuyệt chủng?”
Cô ta không trả lời. Cô bay vút lên không trung, mũi thương rực sáng như mặt trời nhỏ.
> “Tôi không cần giải thích cho kẻ sẽ bị tiêu diệt.”
ẦM!!!
Cô lao tới như tia chớp, thương đâm thẳng vào ngực Ma Vương, mở đầu cho một trận long trời lở đất giữa ánh sáng và dung nham, nơi mọi thứ xung quanh bị tàn phá thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc.
Cùng lúc đó – Tại các Đế Quốc Cường Đại
Trong các điện thờ, tháp pháp sư, và đài chiến lược quốc gia, tin báo khẩn cấp đã được tiếp nhận.
> “Mức độ đe dọa: Hạng SSS.
Ba thực thể Ma Vương đã đột nhập nhà tù hải dương, giải phóng hàng loạt tù nhân cấp quốc tế.
Yêu cầu huy động lực lượng chiến lược.
Mục tiêu: Khẩn cấp tiếp viện và phong tỏa toàn bộ vùng biển lân cận.”
Hội đồng chiến sự của từng quốc gia lập tức được triệu tập.
Cảnh tượng trên các bản đồ chiến thuật đều hiện ra:
Từng đội chiến hạm bay và pháp sư cấp cao được điều động.
Các hiệp sĩ thánh đường, phù thủy hoàng tộc, và cả đội sát thủ ngầm được lệnh lên đường.
Một vài cường quốc thậm chí đã kích hoạt các ‘Hiệp ước Thánh Vực’ – hệ thống liên minh phép thuật được niêm phong từ thời Đại Thánh Chiến.
Trở lại mặt trận nhà tù
Dưới tầng sâu, bảy Dũng sĩ Hắc Ám đã đến bến tàu bí mật, nơi các con thuyền của Hội Dị Giáo đang chờ sẵn, bao phủ bởi màn sương ma thuật ẩn hình.
Một Dũng sĩ quay đầu nhìn lại ngọn lửa đang cháy rực phía xa, nơi Ma Vương Nham Thạch đang giao tranh với Irelia, khẽ nhếch môi nói:
> “Có vẻ… thế giới bên ngoài vẫn chưa sẵn sàng cho sự trở lại của chúng ta.”
Tầng ngầm số 0 – Cảng ngầm tuyệt mật của Nhà tù Vực Hải
Trong tiếng còi báo động vẫn rít gào không ngừng, bảy Dũng sĩ Hắc Ám cùng hàng chục tội phạm cấp cao được các thành viên Hội Dị Giáo đưa tới khu vực bến tàu ngầm, nơi từng là tuyến vận chuyển kín đáo của các lực lượng canh gác, nay đã trở thành lối thoát sinh tử cho phe hắc ám.
> Các con tàu đặc chế có hình dạng mảnh, thấp, phủ ma văn tránh truy vết – những con tàu chính là thứ đã đưa Hội Dị Giáo đột nhập vào đảo lúc đầu – giờ đây lặng lẽ chờ sẵn. Lưới phép tàng hình dần được gỡ bỏ, để lộ những boong tàu lởm chởm, sẵn sàng nuốt trọn cả một đội quân vượt ngục.
Không có thời gian để nghĩ ngợi. Không có chỗ cho sai lầm.
Một thành viên Dị Giáo hét lớn:
> “Nhanh lên! Cửa hạm sắp đóng! Đội quân tiếp viện đã bắt đầu chuyển động trên không rồi!”
Các Dũng sĩ Hắc Ám lên tàu không chút do dự, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu bên trong ánh lên thứ gì đó giống như nỗi háo hức.
Trên mặt biển – Sóng lớn đập vào mạn tàu
Khi những con tàu dần thoát ra khỏi khu vực trung tâm nhà tù, phía sau họ – nơi từng là biểu tượng của giam cầm và luật lệ – giờ chìm trong lửa, khói, và những cột ánh sáng giao chiến chói lòa. Các Ma Vương vẫn đang tạo nên cơn cuồng phong tử thần, ngăn cản bất kỳ kẻ nào dám đuổi theo.
Cảnh tượng chưa từng thấy trong lịch sử hiện đại.
Trên bong tàu, các Dũng sĩ Hắc Ám lần đầu sau nhiều thế kỷ mới cảm nhận được bầu không khí tự do.
> Bầu trời dù còn u ám, gió biển dù lạnh buốt và mặn chát, nhưng trong đôi mắt họ – nó tựa thiên đường.
Một Dũng sĩ – thân hình cao lớn, tóc trắng bù xù, đôi mắt như thể đã từng chết đi sống lại – ngửa cổ lên trời, dang hai tay hứng từng luồng gió biển.
> “Khí trời... không còn mùi xiềng xích. Tự do…”
Các tội phạm cấp cao khác cũng rơi vào trạng thái bán hoan lạc, như những kẻ vừa thoát ra khỏi địa ngục.
Mana tự nhiên – Hồi sinh sức mạnh nguyên bản
Không ai nói, nhưng tất cả cùng bước ra mạn tàu, đồng loạt đưa tay lên trời.
Từ từng đầu ngón tay, từng lỗ chân lông, họ bắt đầu hấp thụ luồng mana tự nhiên đang lưu chuyển trong không khí – thứ năng lượng mà bọn họ đã bị tước bỏ suốt hàng trăm năm trong lồng giam chống phép.
> Những luồng sáng tím, xanh, đỏ – tượng trưng cho nguyên tố mà mỗi người từng sở hữu – hòa vào cơ thể họ như sông đổ về biển.
Âm thanh mana cộng hưởng vang lên khắp boong tàu, nghe như tiếng hát của quỷ thần.
Cơ bắp phồng lên, vết sẹo lành lại, mái tóc dài ra, đôi mắt bừng cháy.
> “Trở lại rồi...” – một Dũng sĩ thì thầm, giọng trầm mà sâu như tiếng trống chiến.
> “Sức mạnh mà ta từng dùng để xoay chuyển chiến trường.
Đã quay về.”
Trên bầu trời xa – Những luồng sáng đầu tiên của quân tiếp viện
Từ phía chân trời, các đường rạch ánh sáng – dấu hiệu của các cổng dịch chuyển – bắt đầu xuất hiện.
Đó là đội tiếp viện của các đế quốc. Các pháp sư cấp cao, hiệp sĩ hoàng gia, chiến binh thánh điện và các tháp chiến thuật bay đang dần tiến vào vùng biển.
Nhưng—
> Đã quá trễ.
Từ xa – Một Dũng sĩ Hắc Ám nhìn về phía nhà tù đang cháy rực. Gió thổi tung mái tóc đen dài của hắn như dải băng tử thần.
Hắn nhếch mép:
> “Nhân loại đã tống bọn ta xuống đáy vực… Giờ chính bọn họ sẽ phải nhìn thấy thứ gì đang ngoi lên từ địa ngục.”
Còn tiếp!!