Ma Vương Xuất Chiến

Chương 36

Hai ngày sau…

Xa nơi chiến trường của làn sương, tại một bờ biển hẻo lánh đầy đá ngầm và sóng dữ, không một bóng người, không một sinh vật sống nào dám bén mảng tới — nơi đây từ lâu đã bị rút khỏi mọi bản đồ của nhân loại. Bầu trời phía trên xám xịt, mây đen cuộn xoáy như đang sôi sục, gió gào rít như tiếng than khóc của linh hồn bị phong ấn, từng cơn sóng cao hơn mười mét đập vào bờ đá, tung bọt trắng xóa đầy bạo lực.

Đột nhiên — một âm thanh chói tai vang vọng từ khoảng không, như tiếng kim loại vặn xoắn bị kéo dài nghẹt thở. Thời gian dường như chậm lại, không khí bị hút về một điểm vô hình… rồi "BÙM!!" — một vụ nổ không gian rung chuyển cả bầu trời. Từ giữa đám mây đen, một bóng hình khổng lồ đáp xuống, một Ma Vương đã xuất hiện.

Hắn đứng sừng sững giữa tầng không, cơ thể phủ đầy những phiến giáp đen pha vàng ánh đồng, tỏa ra nhiệt lượng và ma lực ngùn ngụt. Hắn nhìn xuống phía dưới — nơi mặt biển gần đó lấp ló một vòm năng lượng mờ ảo, gần như tàng hình với mắt thường, đang bao phủ một khu vực khổng lồ giữa đại dương. Đây chính là kết giới bảo vệ Nhà Tù Trên Biển — nơi giam giữ các tội phạm nguy hiểm và bảy Dũng Sĩ Hắc Ám.

Chưa đầy vài phút sau, hai luồng âm thanh chói tai khác vang lên liên tiếp, kéo theo đó là hai vụ rạn nứt không gian, hai Ma Vương khác từ hai phương trời xuất hiện. Một người mang dáng vẻ như một chiến binh giá băng, bao quanh bởi luồng khí lạnh đến nỗi làm nước biển bên dưới đông lại từng mảng — đó là Ma Vương của Rừng Thông Băng. Kế bên là một thân hình to lớn với lớp da như dung nham kết tinh, đôi mắt phát sáng rực đỏ từ đầu tới bụng — chính là Ma Vương Nham Thạch.

Ba Ma Vương cùng đứng nhìn xuống kết giới phía dưới.

> "Thú vị lắm…" — Ma Vương thứ nhất cất tiếng, giọng nói trầm như sấm động.

"Kết giới của loài người này... thật sự chẳng đáng gì trước chúng ta."

Ma Vương của Rừng Thông Băng bật cười khinh bỉ, giọng hắn sắc như lưỡi dao cắt qua gió:

> "Tất nhiên rồi… đây chỉ là kết giới được tạo ra để giam cầm người — những kẻ mang sức mạnh khổng lồ nhưng tâm lý méo mó. Chúng không bao giờ nghĩ sẽ có ba chúng ta xuất hiện cùng lúc."

Ma Vương Nham Thạch khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn từ năm con mắt của hắn quét qua kết giới như muốn nghiền nát nó chỉ bằng ý chí. Nhưng hắn vẫn đứng yên, dường như đang chờ một tín hiệu.

Ma Vương Rừng Thông Băng cất tiếng giục:

> "Còn chờ gì nữa, Nham Thạch? Ta chỉ đánh lạc hướng được hệ thống phòng thủ trong mười phút thôi đấy. Làm đi!"

Nham Thạch quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hừng hực cháy:

> "Vậy thì... để ta mở đường máu."

Ngay lập tức, Ma Vương Nham Thạch há miệng rộng, bên trong lòi ra một hạch năng lượng màu cam rực – nó quay tròn điên cuồng, hút năng lượng từ không gian xung quanh. Mặt biển phía dưới rung chuyển. Không khí biến dạng.

Rồi...

> "GRRRROAAAAAAAAAAHH!!"

Một tia năng lượng dày đặc như luồng plasma siêu nhiệt, mang theo sức ép khủng khiếp và tiếng gầm của hủy diệt, bắn thẳng vào kết giới. Cả không gian rung lên như sắp vỡ vụn, một tiếng nổ như thiên thạch va vào đại dương vang lên — "KRAAAAKH!!"

Lá chắn vỡ nát.

Từng mảnh kết giới như kính vỡ, bay tán loạn và tan biến trong không trung. Âm thanh vỡ vụn vang dội khắp vùng biển, và trong khoảnh khắc đó, Nhà Tù Trên Biển — nơi giam giữ bảy Dũng Sĩ Hắc Ám — chính thức bị phơi bày trước ba Ma Vương.

Ma Vương Nham Thạch khẽ mỉm cười, đôi mắt đỏ rực như máu:

> "Giờ thì… hãy giải phóng những con tốt cuối cùng của chúng ta."

Tại Nhà Tù Trên Biển – chỉ vài phút sau khi kết giới tan vỡ…

Không khí nặng nề như bị xé rách bởi luồng ma lực khủng khiếp tràn vào. Hai Ma Vương khổng lồ — Nham Thạch và Rừng Thông Băng — không chần chừ thêm một giây, ngay lập tức mỗi người tách sang một hướng, vỗ mạnh đôi cánh hoặc lướt nhanh qua không gian như những thiên tai sống.

ẦM!!!

Ma Vương Nham Thạch lao thẳng về phía Tây của nhà tù, nện cả thân hình khổng lồ vào bức tường kiên cố được chế tạo từ hợp kim ma thuật cực kỳ vững chắc. Nhưng dưới sức công phá của hắn, tường nứt toác ra như giấy bị xé vụn. Lửa và dung nham từ cơ thể hắn chảy xuống từng kẽ nứt, thiêu rụi mọi cơ chế phòng ngự còn sót lại.

ẦM!!!

Ở phía Đông, Ma Vương Rừng Thông Băng vung tay chém một đường băng sâu vào cấu trúc phòng giam chính, khiến nhiệt độ khu vực tụt xuống đột ngột, từng khối băng lớn hình thành, sau đó nổ tung thành hàng trăm mũi chông băng xuyên thủng mọi vách ngăn — phá tung những tầng giam cố thủ bậc nhất.

Khắp nhà tù, chuông báo động vang lên inh ỏi như tiếng hét trong tuyệt vọng. Đèn đỏ chớp liên tục, hành lang rực sáng trong cơn hoảng loạn. Các tù nhân trong các tầng giam cao cấp, những kẻ từng là các chiến binh, pháp sư, hoặc dị nhân bị phong ấn — đổ xô ra ngoài. Ánh mắt mờ đục vì giam cầm lâu năm bỗng bừng sáng bởi hy vọng và hỗn loạn.

Hai Ma Vương, đứng giữa đống đổ nát và tàn tro, cất tiếng gần như đồng thanh — âm vang như lời tiên tri:

> "Xin chào…"

"Chúng ta đến… theo lời triệu gọi từ các vị Thần."

"Hôm nay, các ngươi sẽ được ban cho cơ hội… để tự do một lần nữa."

Tiếng cười khàn đục, ghê rợn vang lên, dội vào từng bức tường của nhà tù. Tù nhân gào thét, người thì chạy trốn, người thì đứng ngơ ngác, người thì reo mừng điên loạn. Nhưng không phải tất cả đều muốn thoát. Có những ánh mắt tỉnh táo hơn, nhận ra thứ tự do được ban không phải là ân huệ, mà là lời nguyền đẫm máu.

Các đội cai ngục đặc nhiệm nhanh chóng xuất trận — những chiến binh mặc áo giáp bạc, trang bị vũ khí phép thuật cấp cao. Họ dùng lưới phong ấn, bùa ấn cấm, và ma pháp khống chế để trấn áp cuộc tháo chạy. Nhưng dưới áp lực của hai Ma Vương cấp cao, mọi nỗ lực đều vô vọng. Các đội hình bị đẩy lùi chỉ trong vài phút, hàng chục binh sĩ bị đóng băng sống hoặc hóa thành tro tàn.

Trong lúc ấy, ngoài biển…

Còn Ma Vương còn lại, vẫn lơ lửng trên bầu trời, giơ tay triệu hồi những sinh vật dưới đáy sâu — các thủy quái canh giữ bên dưới nhà tù: những sinh vật khổng lồ lai tạp giữa cá mập, bạch tuộc và rồng nước. Nhưng thay vì tấn công kẻ xâm lăng, chúng quay đầu lại, điên cuồng tấn công chính hệ thống phòng thủ của nhà tù. Hắn đã thao túng chúng hoàn toàn bằng ma lực của mình.

> "Thủy thần hỡi… hãy quan sát con cháu của ngươi giờ đây quỳ gối dưới sức mạnh của Chủ Nhân."

Trên mặt biển, từng đợt sóng đen cuộn trào, hàng chục chiếc thuyền chiến cỡ trung mang cờ hiệu Tà Thần Giáo bắt đầu tiến vào vùng vịnh bị phong tỏa từ trước. Từ trên cao, trông chúng như đàn kiến lửa đang xông thẳng vào vết thương hở của một con quái vật khổng lồ.

Nhưng — thiên nhiên không dễ dãi.

Từ bầu trời đen đặc, những tia sét ma thuật giáng xuống như cơn mưa báo thù. Sấm sét gào rú, từng chiếc thuyền bị đánh trúng giữa không trung, nổ tung thành những quả cầu lửa trước khi kịp cập bến. Cứ mỗi ba chiếc, ít nhất một chiếc bị nhấn chìm, mang theo hàng chục tín đồ xuống đáy biển.

Trong chưa đầy mười phút — nhà tù kiên cố nhất trên thế giới loài người đã trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

> Tường sụp.

Binh lính bỏ mạng.

Tù nhân điên loạn.

Và ba Ma Vương — đang cười.

Ma Vương Rừng Thông Băng quay sang Ma Vương Nham Thạch và cười như rít băng qua kim loại:

> "Nhanh lên… chúng ta chỉ cần đánh thức… đúng bảy kẻ."

Khu vực Tối – Tầng Giam Tận Cùng của Nhà Tù Địa Ngục Biển Sâu

Trong cơn hỗn loạn bên trên, hơn hai mươi thành viên tinh nhuệ của Hội Dị Giáo — những kẻ được huấn luyện đặc biệt, mang trên mình các dấu ấn tà thần — đã bỏ qua toàn bộ các khu giam tầng cao, không hề để ý đến hàng trăm tù nhân đang hoảng loạn tràn ra như nước vỡ bờ. Mục tiêu của họ không phải là giải phóng đám tội phạm thông thường.

Họ đang tìm đến nơi bị niêm phong sâu nhất dưới lòng đất, nơi giam giữ thứ sức mạnh mà ngay cả các cường quốc cũng từng run sợ phải hợp tác để nhốt lại — Bảy Dũng Sĩ Hắc Ám.

“Nhanh! Chúng ta chỉ còn chưa tới ba phút trước khi quân tiếp viện từ các quốc gia xuất hiện.” – Một gã chỉ huy từ dị giáo nói, mắt đỏ rực và từng vết xăm ma thuật chạy dài từ cổ xuống ngực.

Họ lần theo những dấu hiệu phong ấn mờ nhạt, vượt qua những hành lang bằng thép đen đã phủ rêu và máu khô. Mỗi bước chân đi xuống, không khí ngày càng đặc quánh, mùi ẩm mốc pha trộn với hơi thở của tử thần.

Cuối cùng, họ tới trước một vòm cổng đá khổng lồ, có khắc đầy những ký tự cổ ngữ đã bị che lấp bởi thời gian và bùa ấn phong ma. Ở chính giữa là một ổ khóa khổng lồ gồm bảy lỗ cắm ma thuật, mỗi lỗ đại diện cho một hệ nguyên tố cổ đại.

> “Khóa bảy tầng. Chúng đã tìm được đúng nơi rồi…”

Bằng một chuỗi nghi lễ tà thuật, cùng sự trợ giúp của ba Ma Vương đang khuếch tán ma lực từ xa, các thành viên dị giáo giao nhau máu, niệm thần chú cổ bằng giọng nói nghẹn máu, và cuối cùng…

ẦM!

Ổ khóa nổ tung thành khói đen. Một cơn gió lạnh rít lên từ bên trong. Cánh cửa từ từ hé mở, phát ra tiếng kèn kẽo như linh hồn đang gào thét.

Bên trong là một hành lang dài hun hút, u tối đến mức ngọn lửa phép của các dị giáo đồ cũng bị yếu đi. Mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt khiến ngay cả những kẻ cuồng tín nhất cũng khẽ rùng mình, bịt mũi lại theo phản xạ bản năng.

Họ đã tới nơi.

Trước mặt họ, vô số căn phòng đá nằm đối xứng thành hình chữ nhật, bên ngoài khắc những biểu tượng của vô số quốc gia từng góp sức giam giữ những sinh vật trong đó. Cửa không hề có lính canh, bởi ngay cả các đội giám ngục tối cao cũng không dám bén mảng đến nơi này.

Trong mỗi căn phòng, ánh mắt các dị giáo đồ dần thích nghi với bóng tối, và rồi…

> Bọn họ nhìn thấy.

Bảy Dũng Sĩ Hắc Ám.

Mỗi người đều bị xích bằng ma kim tinh luyện từ lõi sao rơi, dây xích quấn quanh thân thể, cắm sâu vào da thịt và kết nối thẳng vào sàn đá bằng các thuật trói linh hồn cổ xưa.

Một người trong nhóm dị giáo vừa bước một chân vào phòng đầu tiên, còn chưa kịp mở miệng —

“GRR…!”

ẦM!!

Cả hành lang run lên trong khoảnh khắc. Một luồng sát khí chết chóc bùng nổ ra từ tất cả các căn phòng cùng lúc tuy không còn mana nhưng sát khí cũng đủ để dội thẳng vào các dị giáo đồ như đâm xuyên qua lồng ngực. Không khí nặng nề như thể họ đang bị hàng trăm con thú ăn thịt cổ đại khóa chặt ánh mắt vào gáy.

> Từng ánh mắt rực sáng trong bóng tối.

Từng tiếng thở khàn khàn, nặng nhọc và đầy giận dữ.

Và rồi... ánh nhìn của cả bảy kẻ giam giữ cùng hướng ra phía cửa.

Một tên dị giáo tay run run lùi lại, nói khẽ:

> "Ánh mắt đó… Không phải ánh mắt của những người bị giam giữ… mà là của những hung thần đang chờ được thả ra..."

Không gian như nghẹt thở.

Một dũng sĩ Hắc Ám — mái tóc trắng dài phủ mặt, giọng khàn như rít qua cổ họng bị cắt — cất tiếng nói đầu tiên sau hàng trăm năm bị phong ấn:

> "…Các ngươi là ai?"

Một tên chỉ huy bước lên, dù mồ hôi lạnh chảy đầy mặt:

> "Chúng ta là kẻ được thần linh cử đến… để thả các ngươi ra khỏi xiềng xích. Và ban cho các ngươi cơ hội phục hận."

Ánh mắt bảy người bừng sáng, tàn nhẫn, dữ dội và khát máu.

Dũng sĩ thứ hai cười nhạt, dây xích quanh người rít lên như than nóng đang bị uốn cong:

> "Vậy thì.... hãy lại đây cởi xích cho ta nào... ta hơi đói rồi đấy."

Còn tiếp!!