Chương 35
Trong bóng tối đặc quánh của một khu vực bí mật được che giấu giữa rừng sâu, nơi ánh sáng tự nhiên khó lòng len lỏi tới, một nghi thức đặc biệt vừa hoàn tất. Mặt đất rùng mình dưới những bước chân nặng trĩu và đầy khí tức tà ác — Ma vương của vùng Thông Băng, kẻ đã bỏ lỡ nhóm Vermax và để nhóm vermax chiếm được rừng thông băng nhưng ông không hề hay biết , đã được các tín đồ của giáo phái Tà Thần đưa tới nơi hội tụ của cái ác: Điện Huyết Ma — đại bản doanh ngầm của giáo phái này.
Chiếc áo choàng đen với viền đỏ thẫm như máu của các tín đồ giáo phái tung bay theo từng bước chân ma vương. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt hắn rực sáng sắc lam lạnh buốt, như thể giam giữ cả linh hồn kẻ đối diện trong băng giá vĩnh cửu.
Dẫn lối cho hắn là một nữ tư tế trẻ, khuôn mặt lấp kín bởi mặt nạ bạc, giọng nói âm trầm vang lên giữa căn đại điện chạm khắc bằng đá đen:
— “Chúng ta đang chờ đợi ngài, chủ nhân của cơn bão phương Bắc. Hai vị còn lại cũng đã có mặt.”
Ma vương không nói gì, nhưng khí tức của hắn khiến không gian như trùng xuống. Khi bước qua những cánh cổng đá chạm phù văn cổ, hắn thấy hai ma vương khác đã đứng sẵn. Một người cao lớn với thân hình phủ giáp gai, da đỏ rực như than hồng cháy, chính là Ma Vương nham thạch– thống lĩnh Ma tộc vùng núi tro. Kẻ còn lại mảnh khảnh, choàng áo vải tàn, với mái tóc như màn đêm rũ xuống – Ma Vương hoang dã– kẻ làm chủ những ảo ảnh và mọi loại quái vật phương Đông.
Cả ba ma vương không cần lời chào, chỉ gật nhẹ với nhau như cách của những kẻ đã tồn tại quá lâu, hiểu rõ ai là ai. Không cần thiết phô trương sức mạnh – vì mỗi kẻ trong số họ đều là thảm họa sống.
Lúc này, một người trong giáo phái – có vẻ là Tư tế trưởng – tiến lên, cúi rạp người, giọng trầm khàn nhưng chứa đựng hy vọng sôi sục:
— “Ba vị chủ nhân, chúng tôi triệu hồi các ngài không chỉ để tụ họp… mà là để bắt đầu một giai đoạn mới trong đại nghiệp của Thần Bóng Tối. Bảy Dũng sĩ Hắc Ám – những vị thánh chiến bại của tà thần – hiện đang bị giam giữ trong Nhà Tù Biển Sâu của đảo quốc Mechatron .”
Cái tên đó khiến cả đại điện im bặt trong một thoáng. Đó không chỉ là nhà tù — mà là pháo đài biệt lập, bao quanh bởi hải lưu nguyền rủa, thủy quái, và những bức tường phép được gia cố bằng thần thuật cổ xưa.
Ma Vương nham thạch lên tiếng trước, giọng như tiếng gầm trong lòng núi lửa:
— “Các ngươi muốn chúng ta xông vào cái tổ rồng ấy, chỉ để giải cứu những kẻ chiến bại?”
Tư tế trưởng không nao núng, lập tức đáp lời:
— “Không phải vì họ, mà vì điều họ mang theo — một nửa ký ức bị phong ấn của tà thần. Chỉ khi họ tỉnh dậy, thần mới có thể phục sinh hoàn toàn.”
Ma Vương hoang dã cười khẽ, âm thanh như gió độc lướt qua cổ họng người sống:
— “Thỏa thuận là như vậy. Các ngươi có tín đồ, chúng ta có sức mạnh. Nhưng lần này… ta muốn phần thưởng lớn hơn.”
Ma vương Thông Băng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào bản đồ mà giáo phái đưa ra: hình ảnh Nhà Tù Biển Sâu với cấu trúc xoắn ốc, các tầng giam giữ được phân cấp bằng lớp ma pháp dày đặc.
Sau một hồi thảo luận căng thẳng nhưng rành rọt, cả ba ma vương đồng ý. Không phải vì lòng trung thành, mà vì lợi ích: phục sinh tà thần nghĩa là tái lập lại trật tự thế giới theo luật của bóng tối — nơi họ không còn phải trốn trong các vùng đất bị nguyền rủa.
Tư tế trưởng cúi đầu thật sâu, thốt lên gần như là một lời nguyện:
— “Ánh sáng sẽ run rẩy, vì màn đêm đã bắt đầu chuyển mình.”
Cả ba ma vương tách ra mỗi hướng, chuẩn bị kế hoạch tiếp cận Nhà Tù Biển Sâu. Các tín đồ tà thần bắt đầu triệu tập lực lượng, những tên phù thủy và quái vật từ bóng tối lần lượt được gọi về, tất cả chỉ chờ lệnh khởi hành.
— Hồi Ảnh sắp mở ra một chương mới... nơi những bí mật bị chôn vùi dưới đại dương sẽ trỗi dậy mang theo cơn sóng dữ.
Trong sắc nắng buổi sáng vàng nhạt đổ lên con đường đất uốn lượn qua rặng đồi và những tán cây khô cằn, đoàn xe ngựa của nhóm Vermax đang lăn bánh hết tốc lực về phía đông nam — đích đến là tiểu quốc vormheim, một thành trì nhỏ bé nhưng kiên cường thuộc liên minh các vương quốc đang chống lại thế lực tà dị.
Bên trong cỗ xe đầu tiên, Vermax đang đọc lại một lần nữa lá thư được gửi trực tiếp từ nhà vua Eldoria. Trong ánh mắt anh lóe lên một chút lo lắng. Những dòng chữ được viết bằng mực hoàng kim — dấu hiệu khẩn cấp — thông báo rằng tiểu quốc vormheim đang phải đối đầu với một “thực thể kỳ lạ chưa xác định”, một kẻ địch không giống bất kỳ loại quái vật, ác quỷ hay tội phạm nào từng được ghi nhận trong lịch sử.
> “Không chỉ có các ngươi, mà những chiến binh tinh nhuệ nhất từ các cường quốc khác cũng đang lên đường tới vormheim. Đây là trận chiến của liên minh, và Eldoria không thể đứng ngoài.” — đoạn cuối thư viết.
Trong cỗ xe thứ hai, Louis ngả người ra sau, tay vắt lên trán:
— “Lại một kẻ địch mới… Thật tình, chẳng bao giờ cho chúng ta nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa cả.”
Yurri, ngồi bên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn bầu trời mây xám đang dần kéo tới:
— “Cảm giác như… không khí cũng đang thay đổi. Giống như một cơn bão đang chờ sẵn.”
Karl chắp tay sau đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vermax đang đọc thư phía trước:
— “Thực thể kỳ lạ… Anh có nghĩ đó là một trong các Ma Vương không?”
Vermax khẽ lắc đầu:
— “Nếu là Ma Vương, họ sẽ không dùng từ ‘kỳ lạ’. Tôi e rằng… thứ này vượt khỏi kiến thức thông thường.”
Không ai nói thêm. Không phải vì sợ, mà vì mọi người đều ngầm hiểu — những điều đang đợi phía trước sẽ khác xa những cuộc chiến mà họ từng đối mặt.
Khoảng nửa ngày đường sau đó, qua nhiều con đèo khúc khuỷu và đường rừng hiểm trở, đoàn xe ngựa đã đến ngoại ô thành vormheim.
Đập vào mắt cả nhóm ngay khi vượt qua cổng thành, không phải là những bức tường kiên cố hay quân đội oai hùng, mà là một cảnh tượng đầy máu và khổ đau. Những binh lính tiểu quốc, mặt mũi nhăn nhúm vì đau đớn, đang được cáng vào trong thành. Một số bị mất chân, mất tay, có người gục đầu đã không còn thở. Máu chảy xuống các tấm vải băng thấm đỏ, nhỏ từng giọt xuống mặt đất như những tiếng chuông tang không lời.
Yurri giật mình đưa tay lên che miệng, mắt tròn lên sững sờ:
— “Trời ơi… chuyện này... không thể là chiến tranh thông thường.”
Karl nắm chặt tay, bước xuống xe đầu tiên, gằn giọng:
— “Không… đây giống như một cuộc tàn sát hơn.”
Ở phía xa, bệnh xá dã chiến dựng lên tạm bợ bằng những tấm vải lớn đã bị quá tải. Bên cạnh đó, nhà thờ cũng đã mở cửa để tiếp nhận người bị thương, nhưng cả hai nơi đều chật cứng. Người chết thì được đặt bên ngoài, phủ tấm vải trắng lên trên. Mùi máu, mùi thuốc sát trùng và mùi thịt cháy hòa lẫn vào nhau, khiến không khí nồng nặc đến mức khó thở.
Một người lính của thành trì chạy đến đón đoàn, mồ hôi đẫm lưng, khuôn mặt xám xịt:
— “Các ngài là từ Eldoria đúng không? Đội Hỏa Ảnh?”
Vermax gật đầu, trầm giọng:
— “Chúng tôi nhận lệnh hỗ trợ. Đưa chúng tôi tới chỉ huy của các vị.”
— “Xin theo tôi, tướng quân đang chờ trong hội trường… nhưng e rằng — các ngài nên chuẩn bị tinh thần.”
Louis lẩm bẩm khi họ đi vào trong thành:
— “Tôi bắt đầu thấy... đây không còn là một nhiệm vụ đơn thuần nữa.”
Phía sau bức tường thành vormheim, điều gì đó vẫn đang chờ. Một thực thể chưa rõ hình hài, chưa rõ mục tiêu, nhưng đủ mạnh để khiến cả một quốc gia nhỏ run rẩy.
Dưới ánh đèn dầu le lói trong hành lang bằng đá lạnh lẽo, bốn người của nhóm Hỏa Ảnh bước theo người dẫn đường qua dãy hành lang quanh co của thành trì vormheim. Bên ngoài, tiếng rên rỉ của người bị thương và âm thanh vội vã của lính cứu thương vẫn không ngừng vang lên, như thể chiến sự chưa bao giờ thực sự dừng lại — mà chỉ tạm ngưng chờ cơn ác mộng kế tiếp.
Cánh cửa gỗ lớn phía trước hé mở, để lộ một căn phòng đơn sơ nhưng được bố trí như trung tâm chỉ huy tạm thời.
Ở giữa căn phòng, một người đàn ông lực lưỡng mặc bộ giáp nặng phủ lớp bụi bám, đang ngồi cúi đầu, một tay chống lên chuôi thanh đại kiếm cắm thẳng xuống đất, tay còn lại xoa xoa thái dương như thể đang cố xua đi một cơn đau triền miên. Trên trán ông có một vết rạch dài đã được băng bó tạm thời, vết máu khô vương quanh viền băng. Trong ánh sáng nhập nhoạng, bóng của nhóm Vermax đổ dài trên sàn đá, che khuất ánh sáng lò sưởi, khiến vị chỉ huy phải chậm rãi ngẩng đầu.
Vermax tiến lên một bước, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy kiên định:
> “Xin chào, chúng tôi là nhóm Hỏa Ảnh đến từ Eldoria. Mong rằng ngài không phiền nếu chúng tôi yêu cầu một bản tường thuật chi tiết về… mọi thứ đã xảy ra ở đây.”
Vị chỉ huy hít vào thật sâu, gật đầu rồi chỉ tay về phía băng ghế gỗ bên cạnh:
> “Mời các ngài ngồi. Tôi cũng đang mong có người chia sẻ cơn ác mộng này.”
Khi cả nhóm an vị, ông bắt đầu kể.
Giọng ông khàn đặc nhưng nặng trĩu u uất:
> “Tất cả bắt đầu khoảng mười ngày trước. Một làn sương mù màu xám tro bắt đầu lan từ vùng rừng phía bắc. Ban đầu chúng tôi nghĩ chỉ là khí hậu bất thường. Nhưng rồi từ trong đó… xuất hiện những sinh vật quái dị, hình thù vặn vẹo như con người bị xé ra rồi ghép lại sai cách. Có kẻ mang đầu bò, thân người; có kẻ như trẻ con khóc thét, nhưng dài đến ba mét. Chúng xé xác lính gác, ăn thịt cả ngựa chiến…”
Yurri siết chặt bàn tay, gương mặt tái đi.
Louis nghiến răng:
> “Bệnh viện của các ngài không còn chỗ chứa... là vì chúng?”
Chỉ huy gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự bất lực:
> “Chúng tôi đã cử trinh sát vào sương mù để điều tra... nhưng không ai quay lại. Không một ai. Cứ như thể... sương mù đó là một cái miệng nuốt người.”
Karl nheo mắt, lẩm bẩm như đang kết nối các mảnh ghép:
> “Một làn sương mù kỳ lạ... nuốt chửng mọi người và sinh ra những sinh vật quái dị... Nếu không nhầm, đây là dấu hiệu của Ma Vương Lucien. Lần cuối hắn xuất hiện là trong giai đoạn đầu của cuộc chiến giữa các vị thần — chính hắn đã tạo ra một cánh rừng vĩnh viễn bị nuốt trong sương đen… nơi không có ánh sáng mặt trời…”
Vermax lúc này lên tiếng, ngắt lời Karl bằng một giọng đanh thép:
> “Không thể nào. Sách cổ viết rõ — Ma Vương Lucien đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Một dũng sĩ huyền thoại đã tiêu hủy cả linh hồn và thể xác hắn, tan thành cát bụi, trôi về phương xa. Không có khả năng hắn quay lại…”
Tướng chỉ huy chậm rãi đứng lên, tiến gần đến tấm bản đồ lớn dán trên tường. Ông dùng ngón tay dính băng kéo một đường từ rừng phía bắc đến sát tường thành:
> “Tôi không dám chắc nó là ai hay cái gì... nhưng nó đang đến gần. Và nếu không ngăn lại... thành vormheim sẽ không qua nổi tuần tới.”
Không khí trong căn phòng trở nên căng như dây đàn. Không ai nói gì thêm trong vài giây. Rồi Vermax khẽ hỏi:
> “Những đội quân khác từ các cường quốc thì sao? Chúng tôi được thông báo không phải là nhóm duy nhất.”
Tướng quân lắc đầu:
> “Các ngài là đội đầu tiên đến được đây. Những đội khác… nếu họ đã khởi hành, thì tôi e họ có thể đã bị chặn lại — hoặc tệ hơn... đã lọt vào làn sương ấy.”
Không khí lại nặng nề hẳn. Vermax đứng lên, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm:
> “Chúng tôi sẽ phối hợp điều tra làn sương đó vào sáng mai. Nhưng trước hết, chúng tôi cần nghỉ ngơi và chuẩn bị.”
Tướng quân gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cho một người lính đứng ngoài cửa:
> “Hãy đưa họ về khu nghỉ dành cho lính đặc nhiệm. Đảm bảo họ có đủ lương thực, nước uống và… nếu có thể, hãy để họ nghỉ ngơi một đêm mà không nghe tiếng người chết.”
Khi nhóm Hỏa Ảnh rời khỏi phòng chỉ huy, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu tím tro. Từ phía bắc, một làn sương mỏng bắt đầu bò theo mặt đất, như một linh hồn vô hình đang thở ra từ lòng đất lạnh.
Ngày mai… làn sương đó sẽ chờ họ. Và trong đó, thứ gì đó đang sống — hoặc đã chết từ rất lâu — đang quan sát từng bước chân họ...
Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua tấm rèm mỏng trong căn phòng đơn sơ, đổ bóng mờ lên sàn đá lạnh. Bên trong, nhóm Vermax đang tụ tập quanh một chiếc bàn nhỏ, trải ra những ghi chú, bản đồ, và những mẫu vật được thu thập từ tối qua. Giọng Karl đầy trầm tư:
"Nếu đúng là Ma Vương Lucien đứng sau, thì chúng ta không chỉ chiến đấu với quái vật. Chúng ta đang bước vào địa phận của chính hắn."
Vermax gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào tờ giấy ghi lại hình dạng dị dạng của một sinh vật được mô tả bởi binh sĩ thành trì:
"Không hành động liều lĩnh. Chúng ta cần thông tin, cần phối hợp... và cần đồng minh."
Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Cả nhóm đồng loạt im lặng. Vermax bước ra mở cửa. Một người lính mặc áo choàng biểu tượng thành trì vormheim đứng nghiêm trang:
"Tướng quân mời các vị đến phòng chiến lược. Một cuộc họp khẩn đang được triệu tập."
Bước vào căn phòng lớn nằm gần trung tâm pháo đài, nhóm Vermax gần như đứng sững lại. Trước mặt họ là hơn mười nhân vật từ khắp các cường quốc lớn — những chiến binh, học giả, chỉ huy, và đặc sứ với khí chất không thể xem thường.
Một người đàn ông mặc trường bào cát cháy, đầu quấn khăn, đại diện của vùng sa mạc Rah'Zar, đứng lên giới thiệu:
"Ta là Emir Asad, thủ lĩnh đội Sa Hành. Chúng tôi được lệnh đến từ trước, mang theo hai người có năng lực đặc biệt điều khiển khói và sương — Nyra và Ashmal. Họ sẽ hỗ trợ các nhóm xuyên qua màn sương mà không bị lạc hoặc ảnh hưởng tâm trí."
Tiếng xì xào tán thưởng vang lên. Kế tiếp, một người mặc áo giáp trắng vàng bước lên. Biểu tượng Thánh Quốc Solaria lấp lánh nơi ngực:
"Chúng tôi mang đến hai Paladin Bậc Thánh — người có thể khuếch tán ánh sáng thần thánh để làm suy yếu ảnh hưởng tà ác trong sương. Nhưng cần phối hợp nhịp nhàng nếu không muốn gây xung đột năng lượng."
Từ phía bên trái, một cô gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh như băng đứng dậy. Trang phục của cô mang đậm dấu ấn Bắc địa:
"Liên minh Nordheim cử tôi, Freya Eir, cùng ba Chiến binh Cuồng Nộ. Họ miễn nhiễm với ảo giác và có thể phá vỡ rào cản tâm linh bằng khí huyết. Dù không phải lựa chọn tinh tế, nhưng hiệu quả thì chưa từng nghi ngờ."
Cuối cùng, một chàng trai trẻ tuổi nhưng sắc mặt trầm tĩnh bước ra, áo choàng đen tím thêu biểu tượng học viện Arcadia:
"Học viện cử tôi — Rean Valen, pháp sư chuyên về tương tác thực thể vô hình. Tôi cùng với nhóm thực địa sẽ ghi lại biến chuyển của thực tại trong sương để xác định liệu đây có phải là không gian bị bẻ cong bởi một thế lực siêu nhiên."
Vermax và nhóm Hỏa Ảnh lặng lẽ quan sát, đánh giá. Khi được mời phát biểu, Vermax bước ra giữa phòng:
"Chúng tôi là nhóm Hỏa Ảnh từ Eldoria. Kinh nghiệm chiến đấu thực chiến dày dặn, đặc biệt trong các môi trường dị biến và nhiễm ma lực. Chúng tôi sẵn sàng phối hợp — nhưng cần thống nhất chiến thuật, vị trí tiếp cận, và phương án rút lui nếu có biến cố."
Cả căn phòng gật gù. Một bản đồ lớn được trải ra. Những cây ghim đánh dấu khu vực sương mù dày đặc nhất, đường đi nguy hiểm, và các điểm bị mất liên lạc.
Tướng quân của thành trì đứng ra chốt lại:
"Chiều nay, một nhóm hỗn hợp sẽ tiến hành trinh sát sơ bộ. Mỗi cường quốc cử 1 đại diện cùng hộ vệ. Đội Hỏa Ảnh dẫn đầu. Các vị có 5 tiếng để chuẩn bị. May mắn thuộc về chúng ta."
Cuộc họp kết thúc trong không khí nặng nề, nhưng rõ ràng — cuộc chiến với màn sương đã chính thức bắt đầu.
Khi ánh sáng đầu ngày còn chưa hoàn toàn xua tan lớp sương mù đang bao phủ vùng ngoại ô thành trì vormheim, đoàn trinh sát hỗn hợp – tập hợp từ các chiến binh tinh nhuệ nhất của những cường quốc – đã tập kết tại cổng phía đông. Đội hình bao gồm nhóm Hoả Ảnh của Eldoria, các chiến binh Solaria có thể điều khiển ánh sáng, liên minh Nordheim mang giáp trụ dày đặc và vũ khí hạng nặng, các pháp sư tài năng từ học viện Arcadia, cùng đội chủ lực của tiểu quốc và đặc biệt là hai bậc thầy nguyên tố khói và sương mù đến từ sa mạc Rah’zar: Ashmal và Nyra.
Ashmal – một lão nhân với đôi mắt mờ đục như thể được tạo từ sương trắng, là bậc thầy điều khiển sương mù. Ông có thể cảm nhận những chuyển động bất thường trong màn sương như người ta cảm nhận gió trên da thịt. Nyra – một nữ pháp sư trẻ, tóc dài xám tro và làn da rám nắng – là người điều khiển khói, có thể khiến luồng khói dày đặc tạo thành hình thù che chắn hoặc tấn công theo ý muốn.
Khi cả đội tiến vào làn sương mù dày đặc nơi chiến trường từng xảy ra thảm kịch, không khí trở nên nặng nề. Cây cối khô héo, mặt đất phủ rêu mục, và mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ.
Karl bước đi cẩn trọng, mắt không rời khỏi lưng Vermax. Louis đi gần cuối đoàn, mắt đảo liên tục, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm. Yurri thì giữ vị trí giữa, bao quanh là các pháp sư bảo hộ từ học viện Arcadia.
Ashmal đưa tay lên, đôi mắt khép hờ, miệng lẩm nhẩm một câu chú cổ xưa. Làn sương quanh họ khẽ dao động như sóng lăn tăn. Lão già chậm rãi nói:
> “Có chuyển động… bên phải, khoảng bốn nhịp ngựa. Không to, nhưng có thứ gì đó đang rình rập…”
Ngay lập tức, Nyra giơ cao một tay – từ lòng bàn tay cô, một cột khói xoáy cuộn lên, rồi lan ra như sợi dây mảnh vây quanh vùng được chỉ định. Bóng một sinh vật lạ hiện ra – hình người nhưng khớp xương gập gềnh, làn da xám nhợt như xác chết, tay dài ngoằng như muốn chạm tới cả mặt đất. Nó rít lên một tiếng ghê rợn và lao ra khỏi sương.
“Xử lý đi!” – Vermax hô to.
Ngay khi sinh vật đó xuất hiện, nhóm Arcadia liền vận phép: một loạt phép thuật điện quang và băng vụ xẹt qua, cắt nát cơ thể dị dạng kia. Chỉ mất vài giây, xác nó đổ xuống tan vào làn sương, không để lại gì ngoài vệt đen nhầy nhụa trên mặt đất.
Ashmal gật đầu:
> “Nó chỉ là một trong số những thứ nhỏ nhặt. Chúng ta vẫn còn ở rìa ngoài. Càng vào sâu, thứ đang chờ sẽ không dễ như vậy.”
Vermax trầm ngâm, quay sang Nyra:
> “Cô có thể giữ khói quanh đội hình như một màn chắn không?”
Nyra mím môi:
> “Chỉ trong bán kính bốn mét, nếu muốn duy trì di chuyển. Nhưng nếu cần tấn công mạnh, tôi sẽ phải phá vỡ kết giới để triệu hồi khói tấn công.”
> “Vậy thì giữ kết giới quanh đội hình. Bọn tôi sẽ xử lý nếu có kẻ xâm nhập.”
Đoàn quân tiếp tục tiến vào sâu trong lớp sương mù. Dù tầm nhìn vẫn mờ ảo, nhưng nhờ có Ashmal cảm nhận luồng khí động và Nyra tạo lớp khói chắn, họ dễ dàng phát hiện và tiêu diệt những sinh vật dị biến tầm thấp xuất hiện rải rác. Phép thuật của Arcadia và kỹ năng chiến đấu của các cường quốc liên tục được phô diễn như một vũ điệu chết chóc giữa lòng sương mù.
Karl vừa chiến đấu vừa để ý đến tàn tích xung quanh:
> “Nơi này từng là một ngôi làng. Giờ thì… đúng là không còn gì ngoài sự thối rữa.”
Yurri nhìn một vết máu vẫn còn loang trên bức tường đá đổ nát, tim se lại:
> “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cội nguồn của thứ này. Nếu không, cả tiểu quốc sẽ sớm không còn gì để bảo vệ nữa.”
Đúng lúc đó, Ashmal khựng lại. Gương mặt ông căng ra như dây cung:
> “Có gì đó rất... khác thường. Một thực thể lớn hơn… không di chuyển… nhưng đang thu hút rất nhiều khí tức xung quanh.”
Nyra cũng đồng thời hạ tay, tán khói bao phủ bắt đầu rung lắc nhẹ như bị hút về phía nào đó. Vermax ra hiệu dừng lại, toàn đội hình thủ thế.
> “Là trung tâm của sương mù. Có thể chính là gốc rễ của vấn đề… hoặc là cái bẫy.”
Vermax quay sang Karl và Louis:
> “Chuẩn bị mọi thứ. Có thể đây sẽ là trận chiến lớn nhất từ đầu cuộc hành trình.”
Louis nhếch môi:
> “Đã lâu rồi chưa đốt tí lửa cho nóng người.”
Cả đoàn lặng lẽ tiến lên, màn sương dày đặc dần dần nhường chỗ cho một khoảng không mênh mông – nơi trung tâm của nỗi kinh hoàng đang chờ đợi họ…
Đoàn chiến binh tinh nhuệ tiếp tục tiến sâu hơn vào trung tâm của làn sương mù chết chóc. Dưới sự dẫn dắt của hai bậc thầy nguyên tố Ashmal và Nyra, họ vượt qua hàng trăm mét địa hình đầy ám khí. Dọc đường, họ liên tục bị tấn công bởi những sinh vật dị biến—nửa người nửa thú, cơ thể vặn vẹo như thể từng bị nung chảy rồi tái tạo bởi một bàn tay độc ác nào đó. Có kẻ có đầu sói nhưng chân rết, có kẻ thân người nhưng tay mọc móng vuốt như dơi và một mắt ở giữa trán.
Dù quái vật đông đảo, nhưng nhờ sự phối hợp nhuần nhuyễn của các đội, đặc biệt là sự hỗ trợ chiến lược từ hai bậc thầy sương mù, chúng bị quét sạch mà không gây thương vong lớn. Tuy vậy, không khí ngày một ngột ngạt. Dường như sương càng dày đặc hơn, nặng hơn. Và quan trọng nhất, nó đang chuyển động.
Ashmal và Nyra bỗng dừng lại đồng thời. Gương mặt già nua và ánh mắt lạnh băng của họ như bị đóng băng trong thoáng chốc. Cả hai giơ tay ra hiệu.
> "Đứng lại!" – Ashmal khẽ rít.
> "Có một luồng năng lượng rất mạnh… đang tiến về phía chúng ta. Nó không ẩn nấp. Nó đang... chào đón ta." – Nyra thì thầm, mặt tái đi.
Toàn đội lập tức vào thế phòng thủ hình vòng tròn, vũ khí giương lên, phép thuật chuẩn bị sẵn sàng. Họ không thể nhìn xa quá ba mét trong làn sương dày đặc như tường đá, nhưng từ trong đó, những bóng đen mờ mờ bắt đầu xuất hiện.
Ban đầu là vài bóng người, sau là hàng chục—những hình thể dị dạng, giống như những binh lính bị ám hóa. Một số tay cầm kiếm rỉ sét, một số lại có móng vuốt, và gương mặt họ đều vặn vẹo như bị nung chảy rồi đông cứng trong biểu cảm đau đớn.
Tuy nhiên, tất cả đều cúi đầu, như đợi lệnh từ một kẻ đang đến sau.
Từ giữa làn sương, một tiếng bước chân trầm nặng vang lên. Mặt đất nhẹ rung, và rồi... hắn xuất hiện.
Một thực thể cao gần ba mét, khoác lên mình bộ giáp ánh vàng bị biến dạng, phủ đầy những gai nhọn như được kết tinh từ băng và tro bụi. Trên tay hắn là một cây chiến rìu khổng lồ, cũng mang tông màu như giáp, phần giữa lưỡi rìu khảm một con mắt sống, đang chuyển động, đảo quanh các chiến binh với vẻ thèm khát.
Hắn giơ cao tay, giọng nói vang vọng, lạnh lẽo như vọng từ hư vô:
> "Lại có thêm những kẻ tầm thường đến để gia nhập binh đoàn của ta sao?"
> "Ta là Varmotis Lucien – Ma Vương của Khói Băng và Bóng Tối. Nhưng… khoan đã…" – Hắn dừng lại, con mắt trên rìu mở to.
> "Sức mạnh này... không giống lũ cặn bã trước kia. Các ngươi mang theo ánh sáng, gió, sấm sét, và cả cái gì đó… cổ xưa. Tốt lắm."
"Có các ngươi, binh đoàn ta sẽ lớn mạnh đến mức che lấp cả các cường quốc!"
Một trong những chiến binh từ Liên minh Nordheim rút kiếm, thét lớn:
> "Ma Vương Lucien!? Không thể nào! Trong sách sử đã ghi rõ ngươi đã bị đánh bại bởi một dũng sĩ nhân loại! Hắn đã xé nát thể xác ngươi, và linh hồn ngươi tan thành cát bụi!"
Lucien bật cười, tiếng cười như kim loại va chạm, vang rền trong lòng sương mù:
> "**Tên đó rất mạnh, thật đấy. Nhưng các ngươi nghĩ một thực thể được Chủ nhân tạo ra – ngay từ kỷ nguyên đầu tiên – lại có thể bị tiêu diệt dễ dàng vậy sao?"
"Ta chỉ... giả vờ chết. Khi hắn rời đi trong chiến thắng, ta đã lẩn trốn… và giờ, hắn không còn trên cõi đời này, còn ta thì… trở lại."
Một pháp sư từ học viện Arcadia đứng bật dậy, ánh sáng mana bao quanh người:
> "Chúng ta không giống những kẻ ngươi từng đối đầu. Trước mặt ngươi bây giờ là những chiến binh mạnh mẽ nhất từ khắp các cường quốc!"
"Chúng ta đến đây không để gia nhập binh đoàn của ngươi, mà là để xóa tên ngươi khỏi lịch sử lần nữa!"
Lucien nhún vai, nụ cười nhếch mép đầy khinh thường:
> "Vậy thì... thử xem."
Ngay lập tức, hắn biến mất vào làn sương—không hề có một tiếng động. Các sinh vật dị hình cũng đồng loạt rút lui như sóng cuốn, trả lại sự yên tĩnh rợn người.
Vermax bước lên, giọng trầm hẳn:
> "Hắn đang thăm dò sức mạnh của chúng ta. Và hắn sẽ không để chúng ta ra khỏi đây dễ dàng."
Ashmal thì thào, giọng như sương len vào tai người:
> "Lucien… hắn không phải ma vật bình thường. Hắn chính là cội nguồn của làn sương này. Chúng ta vừa chạm mặt với một phần cơn ác mộng cổ đại."
Nyra nhìn mọi người, ánh mắt kiên định:
> "Chúng ta phải hợp lực. Nếu không tiêu diệt hắn tại đây, mọi vùng đất ngoài thành vormheim.sẽ sớm trở thành lãnh địa của bóng tối."
Không ai đáp lại, nhưng ánh mắt họ nói thay tất cả.
> Cuộc chạm trán đã bắt đầu, nhưng cơn ác mộng còn lâu mới kết thúc...
Sau khi biến mất khỏi tầm nhìn của các chiến binh, Ma Vương Varmotis Lucien lặng lẽ hiện hình giữa một góc sâu hun hút trong làn sương mù, nơi ánh sáng không thể len vào, và mọi vật đều bị bao trùm bởi màu xám đặc quánh của tuyệt vọng.
Hắn đứng lặng một lúc, thân thể cao lớn như một pho tượng quỷ khổng lồ, rồi từ từ đưa tay lên nắm lấy con mắt đang khảm giữa lưỡi rìu. Những sợi năng lượng hắc ám cuộn xoáy quanh tay hắn, rìu phát ra âm thanh rền rĩ như tiếng khóc của linh hồn bị giam cầm.
Với một chuyển động chậm rãi mà đầy dứt khoát, Lucien móc con mắt ấy ra, một chất dịch đỏ đen rỉ ra từ vết rách, và rồi hắn gắn nó vào giữa ngực mình – ngay tại trung tâm bộ giáp gai nhọn phủ đầy băng kết tinh.
Ngay khi con mắt vừa cắm vào, một luồng năng lượng dữ dội bùng nổ ra xung quanh. Sương mù rung chuyển như bị lay động bởi một cơn bão vô hình. Con mắt phát sáng rực rỡ với ánh đỏ rực, như một ngọn hải đăng của tăm tối, và một âm thanh "thình thịch" tựa nhịp tim khổng lồ vang lên hòa cùng sương mù.
Lucien khẽ ngửa đầu lên, cười khùng khục:
> "Giờ thì… cuộc chơi bắt đầu. Hỡi những kẻ dám bước chân vào lãnh địa của ta… hãy cho ta thấy các ngươi sống được bao lâu."
Còn tiếp!!