Tiếp Tục Nhiệm Vụ Mới

Chương 34

Trong màn đêm yên tĩnh, nơi từng cơn gió lạnh khẽ rít qua rừng cây trơ trụi, một âm thanh xé gió đột ngột vang lên giữa bầu trời.

Vút!

Một bóng chim đen lướt nhanh như tia chớp giữa không trung – là chim tình báo Orinth của vương quốc Eldoria, mang trên mình phong thư đóng dấu ấn hoàng gia từ chính tay Vermax viết.

Tốc độ của nó vượt xa loài chim thường, đôi cánh mạnh mẽ vỗ từng nhịp đầy lực, xé gió rạch trời, vẽ nên một đường bay mảnh như sợi chỉ bạc trong đêm tối. Chưa đến ba canh giờ, nó đã vượt qua:

Những cánh đồng băng giá trải dài ngút ngàn, nơi chỉ còn dấu vết mờ nhạt của sự sống.

Những chiến trường đẫm máu còn vương khói thuốc, nơi loài người từng đối đầu lũ dị thú cổ xưa.

Và những dãy núi trập trùng sừng sững như tường thành che chở Eldoria khỏi thế giới bên ngoài.

Cuối cùng, ánh sáng từ ngọn hải đăng lớn giữa thủ đô Eldoria phản chiếu lên đôi mắt sắc bén của con chim. Nó hạ độ cao, bay vòng qua quảng trường trung tâm, rồi đáp chính xác xuống một trạm chuyển tin chuyên biệt – Tháp Truyền Tin Hoàng Gia.

Tại đó, một người gác mặc áo giáp bạc chờ sẵn. Khi con chim đậu xuống bệ đá hình tròn, người gác nhanh chóng tiến tới, gỡ chiếc bọc da từ lưng chim ra. Sau khi kiểm tra dấu ấn – biểu tượng lưỡi giáo rực lửa của học viện Arcadia và ấn triện hoàng gia – ánh mắt ông lập tức trở nên nghiêm trọng.

> “Thư tình báo hả. Kích hoạt chuyển tuyến khẩn cấp độ 2.”

Một tiếng còi nhỏ vang lên. Ngay sau đó, người gác nhét phong thư vào ống truyền thư bằng ma thuật, được dẫn bởi những đường ống khổng tước dài như mạng nhện chạy khắp hoàng cung.

Chỉ vài phút sau, tại đại sảnh Điện Chiến Lược của hoàng cung, chiếc ống đồng mở ra, thả phong thư xuống một bệ đá phát sáng. Một trong những quan văn phụ trách lập tức nhận thư, kiểm tra ấn ký, rồi hốt hoảng chạy đi.

> “Gửi tới bệ hạ! Lệnh cấp khẩn từ nhóm Hỏa Ảnh của Vermax Helion!”

Trong phòng làm việc của Quốc vương Eldoria, ánh đèn vẫn sáng dù đã khuya.

Vua Gertlat Đệ Tam, người mang danh “Bậc Quân Vương Của Những Đêm Không Ngủ”, đang nghiền ngẫm bản đồ các tuyến phòng thủ thì tiếng gõ cửa vang lên.

> “Bệ hạ, khẩn cấp.” – Giọng thị vệ vang lên.

Cửa mở. Lá thư được trao bằng hai tay. Nhà vua mở ra, đọc từng dòng một cách chăm chú. Vầng trán ông nhíu lại, ánh mắt chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc rồi nghiêm trọng.

> “Một con thú có thể mở hố đen... và đó chỉ là con vật nuôi của hắn?” – Ông trầm ngâm.

“May mắn thay... bọn trẻ vẫn còn sống.”

Ông ngồi lặng đi vài giây. Rồi lập tức ra lệnh:

> “Người đâu! Mang bút và giấy đến. Ta sẽ đích thân hồi đáp nhóm Vermax.”

Giấy, mực và dấu triện được mang tới. Nhà vua viết:

> “Gửi Vermax Helion cùng nhóm Hỏa Ảnh,

Báo cáo của các ngươi đã đến tay ta, và tin các ngươi sống sót là một điều đáng mừng.

Tình báo về con sinh vật các ngươi đối đầu là cực kỳ quan trọng – nó là ‘sủng thú’ của Ma Vương. Nếu các ngươi đối đầu trực diện với hắn… có lẽ giờ này đã là tin tử trận.

Vì vậy, các ngươi tạm thời được chỉ định nghỉ ngơi trong bán kính 1 ngày đường, chờ nhiệm vụ mới. Đồng thời, không được rời xa phạm vi cho phép.

Quân trinh sát sẽ được điều tới Rừng Thông Băng trong đêm nay. Khi họ tiếp cận, hãy phối hợp và bàn giao khu vực quan sát.

Vinh danh Eldoria,

— Vua Gertlat III.”

Ngay sau đó, lá thư được đóng triện đỏ và gửi trở lại theo ống truyền tin ngược tuyến, chuẩn bị đưa con chim Orinth trở về.

Cùng lúc đó, nhà vua quay sang tướng chỉ huy quân sự, ra lệnh dứt khoát:

> “Gửi đội Trinh Sát Hắc Ưng tới Rừng Thông Băng. Thiết lập trạm tiền phương, mở rộng vòng tròn quan sát, đặc biệt theo dõi luồng ma khí.

Nếu phát hiện dấu vết của Ma Vương – báo cáo ngay.”

Tại Rừng Thông Băng xa xôi, đêm vẫn phủ xuống dày đặc…

Nhưng những cơn sóng ngầm đang bắt đầu chuyển động – từ cả hai phía. Một bên là những người trẻ mang ý chí chiến đấu mãnh liệt. Bên kia là một thế lực đang rục rịch tỉnh giấc sau hàng thế kỷ bị phong ấn...

Và ở giữa chúng – là số phận của lục địa này.

Một buổi sớm mới bắt đầu trên vùng đất lạnh giá, ánh nắng yếu ớt rọi xuống tán cây trụi lá, chiếu qua làn sương mỏng vẫn còn vương trên mặt đất. Trong khu cắm trại đơn sơ bên gốc cây lớn, Vermax là người tỉnh dậy đầu tiên.

Anh dụi mắt, vươn vai một cách chậm rãi như thể cơn mỏi mệt từ trận chiến hôm qua vẫn còn đọng lại đâu đó trong từng thớ cơ. Lặng lẽ, anh ngồi dậy, phủi lớp sương mỏng trên áo choàng, rồi đứng dậy bước tới rửa mặt bằng chút nước còn đọng trong bình gỗ bên cạnh.

Vút!

Một tiếng vỗ cánh quen thuộc vang lên. Từ xa, con chim tình báo Orinth – sinh vật trung thành chuyên làm nhiệm vụ truyền tin – lướt ngang qua những nhánh cây rồi sà xuống nhẹ nhàng trước mặt Vermax.

> “Đúng giờ như mọi khi.” – Vermax mỉm cười nhẹ, đưa tay đón lấy chiếc ống thư nhỏ gắn trên chân chim.

Anh tháo ra, mở thư và lướt mắt đọc nhanh từng dòng. Sự nghiêm túc hiện rõ trên gương mặt khi anh đọc tới những mệnh lệnh của nhà vua và thông tin về nhóm binh sĩ sắp đến tiếp viện.

Sau khi gấp thư lại và cất vào trong áo choàng, Vermax hít một hơi thật sâu, nhìn quanh trại rồi lẩm bẩm:

> “Tốt hơn là để họ ăn uống đàng hoàng trước khi nghe tin nhiệm vụ tiếp theo...”

Anh tiến về phía đống lửa cũ, nhóm lửa lại, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Một nồi cháo đặc sánh được đun trên lửa, bên cạnh là vài lát bánh mì khô được nướng giòn và thịt muối xắt mỏng. Mùi thơm dần lan tỏa khắp khu trại, quyện vào không khí lạnh buổi sớm.

Người đầu tiên tỉnh dậy là Yurri. Cô khẽ nhô đầu khỏi tấm chăn, tay dụi mắt, giọng còn ngái ngủ:

> “...Mùi gì thơm vậy...?”

> “Cháo gà đậu xanh. Tớ thêm một ít hạt gia vị phương Bắc.” – Vermax quay lại, mỉm cười đáp.

> “Ừm... cho tớ một chén nhiều gừng nhé.” – Cô ngáp nhẹ, cột lại tóc và bắt đầu gấp chăn.

Ít phút sau, Karl cũng từ từ ngồi dậy, áo khoác vắt một bên vai, mắt còn nheo lại vì ánh sáng ban mai.

> “Chết tiệt, lạnh quá... Có cà phê không?”

> “Có trà cúc và ít rượu thảo dược, cậu chọn đi.” – Vermax đáp, đưa tay chỉ bình nước đang hâm nóng trên bếp.

> “Trà cúc đi. Rượu thì để tối.”

Cuối cùng là Louis. Anh thức dậy đúng lúc Vermax vừa múc cháo ra bát. Mùi thơm ngào ngạt dường như đã lôi kéo được cả người lười nhất nhóm ra khỏi giấc ngủ.

> “Ôi trời... đúng là thức dậy bằng mùi thức ăn là điều tuyệt nhất trong cuộc đời.” – Louis vừa ngáp vừa duỗi tay, rồi sà xuống cạnh đống lửa.

“Có thịt không?”

> “Có. Nhưng đừng hỏi thịt gì.” – Vermax đáp ngắn gọn.

> “Tớ ăn cả rồng nếu cậu nấu được.” – Louis cười, cầm lấy chén cháo và bắt đầu ăn.

Cả nhóm ngồi xung quanh đống lửa, húp cháo nóng, vừa ăn vừa trò chuyện. Không khí buổi sáng thật bình yên, khác xa sự khốc liệt của trận chiến hôm qua.

Sau vài câu chuyện phiếm, Vermax đặt chén xuống, giọng trở nên nghiêm túc:

> “Về bức thư… Nhà vua đã nhận được báo cáo của tớ. Và ông ấy đã gửi chỉ thị mới.”

Mọi người lập tức chăm chú lắng nghe.

> “Chúng ta sẽ ở lại đây – ít nhất là trong hôm nay – để chờ nhóm binh sĩ trinh sát đến tiếp nhận lại khu vực này. Khi họ tới, chúng ta sẽ bàn giao quyền trinh sát rồi đợi nhiệm vụ tiếp theo.”

Louis lập tức phản ứng:

> “Đệch... Bắt bọn mình liều sống chết với con sói hố đen kia xong giờ kêu người khác tới trinh sát cái chỗ bọn mình đã đánh vỡ sọ nó? Đùa nhau à?”

> “Thôi nào Louis, có khi họ cũng chẳng vui vẻ gì khi phải đến nơi quái vật từng xuất hiện đâu.” – Karl vừa uống trà vừa cười khẽ.

> “Tớ thấy được nghỉ ngơi thêm một ngày thế này cũng không tệ đâu.” – Yurri xen vào, ánh mắt nhìn trời trong xanh.

“Hiếm khi được yên bình thế này.”

Vermax gật đầu. Anh hiểu cảm giác của Louis, nhưng anh cũng biết rõ tính chiến lược của Eldoria – mọi vị trí, nhiệm vụ đều nằm trong hệ thống kiểm soát có trật tự.

> “Cứ tận hưởng nốt hôm nay. Có thể ngày mai… sẽ lại có máu đổ.”

Cả nhóm không nói gì, nhưng ai cũng hiểu ý Vermax. Họ tiếp tục ăn trong im lặng một lúc, nghe tiếng gió lướt qua cành cây, tiếng ngựa đạp chân bên gốc, và tiếng lòng mình đang chuẩn bị cho những biến động sắp tới.

Một ngày yên bình nữa lại bắt đầu… nhưng ai cũng biết, đó chỉ là bình yên trước cơn bão.

Chiều tà buông xuống rặng thông phủ tuyết, ánh nắng cuối cùng của ngày rọi qua những nhánh cây khẳng khiu, để lại những tia sáng cam nhạt như ngọn lửa lụi tàn. Không khí nơi cánh trại nhỏ của nhóm Vermax vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ và thỉnh thoảng là tiếng ngựa khịt mũi, tiếng lửa tí tách cháy trong đống tro tàn còn sót lại từ buổi sáng.

Thời gian lặng lẽ trôi đến trưa rồi quá trưa, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì của đội trinh sát Hắc Ưng. Karl nhìn lên trời đoán giờ rồi quay sang Vermax đang ngồi lau lưỡi kiếm:

> “Họ chậm trễ rồi. Đáng lẽ giờ này phải có tin.”

Vermax không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía xa – nơi đường mòn dẫn qua những rặng cây băng tuyết. Không khí bắt đầu nặng nề, dù không ai nói ra nhưng ai cũng cảm thấy có gì đó bất thường.

Mãi đến gần 5 giờ chiều, khi mặt trời đã bắt đầu chạm xuống đường chân trời, một tia sáng rực rỡ xé toạc bầu trời xám từ phía bắc cánh rừng – một quả pháo hiệu màu xanh lam đặc trưng của quân đội Eldoria.

Louis vừa đứng lên vừa giật mình:

> “Pháo hiệu! Là người phe mình!”

Yurri liền chạy tới lấy cây pháo hiệu của nhóm, nhanh tay bắn lên một vệt pháo đỏ đáp trả. Vermax lập tức ra hiệu cho mọi người sẵn sàng.

Chỉ vài phút sau, một đoàn kỵ binh nhỏ băng qua rừng thông xuất hiện từ xa. Lớp áo choàng đen thẫm có viền bạc nổi bật cùng huy hiệu chim ưng đang giang cánh. Đúng là đội trinh sát Hắc Ưng – một trong những đơn vị cơ động nhanh nhất của Eldoria.

Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông cao lớn, mặc giáp nhẹ, có ánh nhìn sắc như lưỡi dao. Khi thấy nhóm Vermax, người đó lập tức xuống ngựa, bước tới và giơ tay phải ra với thái độ rất thiện chí:

> “Đội trưởng tạm thời nhóm trinh sát Hắc Ưng – Kain Theros.”

Vermax không do dự, bước tới bắt tay anh ta, ánh mắt điềm tĩnh nhưng không mất cảnh giác:

> “Vermax Helion – đại diện tạm thời nhóm Hỏa Ảnh.”

Cái bắt tay chắc nịch giữa hai người, như một lời chuyển giao niềm tin giữa hai đơn vị từng xa lạ.

Sau màn chào hỏi, Vermax dẫn Kain cùng vài thành viên Hắc Ưng đi khảo sát hiện trường cuộc chiến. Cả nhóm băng qua con đường mà hôm trước từng đẫm máu và băng giá, đến đúng nơi mà hố đen từng nuốt lấy sự sống.

Vermax đứng giữa những dấu tích còn sót lại: vết cháy khét lẹt trên đất, những tảng băng vỡ nát, xác thú hoang bị vặn xoắn… Anh tường thuật lại toàn bộ diễn biến trận đánh, không giấu giếm bất kỳ chi tiết nào – từ lúc nhóm bị kéo vào ảo giác đến khi Vermax kích hoạt kỹ năng cuối cùng tiêu diệt sinh vật hắc ám.

> “Đây là nơi mà con quái vật đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên… thứ đó chỉ là ‘thú nuôi’ của một thế lực còn lớn hơn.”

Kain im lặng nghe, ánh mắt sắc lạnh đảo quanh địa hình, rồi trầm giọng:

> “Đủ rõ ràng rồi. Chúng tôi sẽ lập trại tại đây và mở rộng phạm vi trinh sát. Còn các anh…”

Anh quay sang Vermax:

> “Cảm ơn vì đã giữ được nơi này cho chúng tôi.”

Vermax chỉ gật đầu rồi quay người dẫn đường trở lại trại.

Khi nhóm Hỏa Ảnh trở về nơi cắm trại, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu đất trống. Cả nhóm ai nấy đều hiểu rằng đêm nay là đêm cuối họ ở lại đây.

Họ bắt đầu thu dọn mọi thứ: cuộn lại lều trại, sắp xếp đồ đạc vào các túi hành trang, kiểm tra lại binh khí. Yurri chăm sóc mấy con ngựa, đút cho chúng ăn và kiểm tra móng, trong khi Karl cẩn thận dọn lại đường đốt lửa để không để lại dấu vết rừng rậm.

Louis xếp lại mớ dụng cụ hỗn độn rồi nói một cách... nửa nghiêm túc:

> “Lần tới mà còn bị kéo đi đánh thứ gì đó gọi là ‘thú cưng’ của ma vương thì tớ sẽ viết đơn xin nghỉ phép.”

> “Cậu mà viết được đơn mà người ta xem được trước khi bị đưa đi đã là phép màu rồi.” – Yurri bật cười.

Vermax đứng một bên, nhìn mọi người. Anh cẩn thận kiểm tra lại tấm bản đồ mới được cập nhật, đồng thời nhẩm tính về lộ trình sắp tới. Cuộc hành trình chưa kết thúc… nó chỉ mới bắt đầu.

Khi trời chập choạng tối, cả nhóm dọn xong, ngồi lại bên nhau lần cuối trong khu trại cũ. Không ai nói gì nhiều, chỉ là một bữa ăn đơn giản – ít thịt sấy và bánh lúa mạch, nhưng ấm áp với bầu không khí đã gắn bó suốt chặng đường sinh tử.

Ngày mai, họ sẽ rời nơi này.

Một trang mới đang chờ mở ra. Nhưng họ không hay biết ở nơi tà giáo ngự trị điều tệ hơn đang bắt đầu xuất chiến.

Còn tiếp!!