Chương 33
Giữa thảo nguyên phủ tuyết trắng, bầu trời tối dần như một tấm màn nhung đen huyền bí. Những vì sao lấp lánh rải rác khắp không trung, soi sáng nhẹ nhàng lên trại nghỉ nhỏ của nhóm Vermax – bốn người, một cái lều lớn, một nồi súp nóng, và ánh lửa bập bùng giữa gió đêm.
Chiếc lều vải được dựng khéo léo bên cạnh gốc cây cổ thụ, vừa đủ chắn gió, vừa che được cái lạnh từ phương bắc tràn về. Bên ngoài, bốn con ngựa được buộc cẩn thận quanh gốc cây, đang yên lặng gặm rau dại và cỏ khô được nhóm lấy từ túi dự trữ. Karl từng bảo: “Một con ngựa sống sót sau chiến trường sẽ trung thành hơn cả một người lính.” Và giờ, bốn con ngựa này là chiến hữu không lời của họ.
Vermax là người đầu tiên hồi phục thể lực tương đối, anh gượng ngồi dậy, xắn tay áo, khua chiếc nồi nhỏ trên bếp lửa.
Từng đợt khói trắng bốc lên hòa với sương đêm. Nồi súp hầm từ thịt khô, nấm rừng và rau củ, thoảng mùi tiêu và thảo mộc – đơn giản nhưng ấm lòng.
> “Thơm thế này là phải cảm ơn ai đây?” – Louis hít hà, đôi mắt sáng lên.
“Không cần cảm ơn. Ăn đi trước khi nguội.” – Vermax cười nhẹ, múc từng phần cho cả nhóm.
Cả bốn người ngồi vòng tròn quanh đống lửa. Tiếng gió hòa vào tiếng súp sôi lục bục, hòa vào tiếng thìa va vào bát. Trong bầu không khí đó, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ – như vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng kéo dài hàng giờ.
> “Món này… ngon thật đấy.” – Yurri nói trong lúc vừa thổi vừa ăn.
“Tôi tưởng Vermax chỉ biết chiến đấu, hóa ra nấu ăn cũng không tệ.” – Karl đùa, liếc nhìn Vermax.
“Thì… có ai sống một mình mà không biết nấu ăn đâu?” – Vermax đáp nhẹ, nụ cười pha chút cô đơn.
Sau bữa ăn, khi không khí đã trầm lại, Karl mới cất tiếng hỏi – giọng anh có chút tò mò pha lẫn trân trọng:
> “Chiếc nhẫn của cậu đấy… Louis. Cái Long Nhẫn. Thứ sức mạnh cấp á thần đó… không phải ai cũng có đâu.
Cậu lấy nó từ đâu vậy?”
Louis ngẩn người một lát, như thể bị kéo về một hồi ức xa xăm. Anh xoay xoay chiếc nhẫn nơi ngón tay, mắt nhìn ánh lửa như đang soi vào một thời niên thiếu đã qua.
> “Nó là món quà sinh nhật năm 13 tuổi.
Người tặng là... người rất đặc biệt với tôi. Một người đã dạy tôi cách sống tử tế trong một thế giới không công bằng.”
Cả nhóm im lặng. Louis chưa bao giờ nói nhiều về quá khứ của mình.
> “Nhẫn rất mạnh. Nó không chỉ là pháp cụ chiến đấu… mà còn có linh hồn riêng.
Nhưng… nó chỉ phát huy toàn bộ sức mạnh trong vòng 1 ngày. Sau đó, phải mất đúng 7 ngày để nó hồi năng lượng. Như một giấc ngủ dài…”
> “Tức là… sau hôm nay cậu không thể dùng lại nó nữa đúng không?” – Yurri hỏi khẽ.
Louis gật đầu: “Ừ. Phải chiến đấu bằng thực lực thật sự trong 1 tuần tới.”
Sau đó, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn khi cả nhóm rôm rả… bắt đầu kể về những món quà sinh nhật yêu thích nhất đời mình.
> Karl khoe chiếc áo giáp “chống phép hạng nhẹ” do em gái tích tiền mua tặng.
Yurri kể về một con mèo con đã lạc vào nhà đúng hôm cô tròn 10 tuổi.
Tất cả đều quay sang Vermax, cười nhẹ.
> “Còn cậu thì sao?” – Louis hỏi.
“Sinh nhật nào cậu thấy đặc biệt nhất?” – Yurri tiếp lời.
Vermax thoáng khựng lại. Anh nhìn xuống tay mình – những vết sẹo chiến đấu vẫn còn hằn rõ.
Gió thổi nhẹ qua, làm ánh lửa rung rinh.
> “…Thực ra…” – Vermax chậm rãi –
“…Sinh nhật của tôi… chẳng có gì đặc biệt cả. Ở nơi tôi sinh ra, vùng đất khô cằn và lạnh lẽo…
Mỗi lần tới sinh nhật ai đó, chúng tôi chỉ tổ chức một bữa ăn đầy đủ, và chúc nhau sống sót đến năm sau.”
Không ai nói gì. Gió như chùng lại, bầu trời đen hơn một chút. Yurri đặt nhẹ tay lên vai Vermax, không nói nhưng đủ để anh cảm thấy không còn đơn độc.
> “Nhưng ít ra… tôi còn sống đến bây giờ.” – Vermax cười khẽ, cố xua đi không khí trầm lắng.
“Và có thể nấu ăn ngon. Thế là đủ.” – Anh tiếp, nháy mắt với Louis.
Cả nhóm bật cười. Tiếng cười hòa vào tiếng lửa tí tách, làm tan đi cái lạnh quanh họ.
Rồi đến phần mà Vermax bất ngờ đề xuất:
> “Mọi người muốn nghe truyện không? Truyện khuya đấy.”
“Lại còn có cả mục kể chuyện sao?” – Karl nhướng mày.
“Kể đi, miễn là không phải chuyện kinh dị. Tớ sợ ma.” – Yurri giả vờ run.
> Vermax mỉm cười:
“Là chuyện về một đứa trẻ từng mơ làm pháp sư vĩ đại… nhưng lại sợ sấm sét.
Mỗi lần trời mưa, cậu ta lại chui xuống gầm giường.
Nhưng rồi một ngày… cậu ấy đánh bại một con quái vật bằng chính lôi thuật của mình, và không bao giờ sợ nữa.”
> “Cậu bé đó tên là gì?” – Louis hỏi miệng còn nhai miếng thịt.
Vermax nhún vai, nhìn lên trời:
“…Tên cậu ta… cũng không quan trọng lắm. Nhưng mà… tôi nghĩ cậu ấy sẽ còn đánh bại nhiều thứ hơn trong tương lai.”
Đêm buông hẳn. Mọi người lần lượt nằm nghỉ trong lều.
Ánh trăng soi qua những cành cây trụi lá, đổ bóng dài lên nền tuyết trắng.
Ở giữa màn đêm – giữa nơi xa lạ và đầy nguy hiểm này – nhóm bốn người cảm thấy một thứ hiếm hoi mà họ chẳng dám hy vọng trước đó:
Bình yên. Tạm thời thôi. Nhưng vẫn là bình yên.
Đêm đen buông xuống hoàn toàn, trại của nhóm Vermax chỉ còn lấp lánh ánh lửa lập lòe bên gốc cây cổ thụ. Tất cả đều đã đi vào giấc ngủ sau một ngày dài căng thẳng và mệt mỏi. Gió đêm thổi nhẹ qua, mang theo hơi lạnh thấm vào từng ngọn cỏ, từng sợi lông ngựa rung rinh dưới ánh trăng.
Trong lều, Yurri cuộn mình trong tấm chăn lông dày, gương mặt thả lỏng, bình yên. Dù ngày hôm nay cô đã chiến đấu không ngừng nghỉ, nhưng đôi má vẫn ửng hồng nhẹ như thể còn đọng lại dư âm từ bát súp ấm lòng mà Vermax nấu.
Bên ngoài, Vermax nằm nghiêng, vòng tay vẫn ôm chặt túi vũ khí, như thể dù là trong giấc ngủ cũng không được phép mất cảnh giác. Cách đó không xa, Louis và Karl nằm bên đống lửa – giờ chỉ còn rực lên một vài tàn đỏ, phát ra ánh sáng le lói như nhịp tim đập chậm rãi của màn đêm.
Giữa màn yên tĩnh ấy, Louis bất chợt tỉnh giấc. Không phải vì tiếng động hay nguy hiểm, mà đơn giản là cơn buồn vệ sinh kéo tới – điều rất "con người" trong hoàn cảnh đầy phiêu lưu và máu lửa.
> “Trời đất… đúng là chọn giờ khéo thật…” – Louis làu bàu, co người dậy, khoác tạm chiếc áo choàng rồi liếc quanh.
Anh đảo mắt kiểm tra – Yurri vẫn yên vị trong lều, Vermax đang ôm túi vũ khí…
> “Chắc lại mơ thấy bị trộm đồ.” – Louis cười thầm, rồi khẽ khàng rời khỏi trại.
Nhưng anh khựng lại một nhịp khi nhận ra không thấy Karl đâu cả.
> “Hm? Karl đi đâu rồi?” – Louis cau mày, nhưng nhanh chóng lắc đầu, tặc lưỡi –
“Chắc đi đâu hóng gió. Kệ, lười hỏi.”
Louis đi xa khỏi trại một đoạn, đến khu đất có vài bụi cây thấp và một tảng đá phẳng. Gió nhẹ mang theo hương cỏ và tuyết. Anh nhìn quanh, đảm bảo không có gì rồi… thở phào nhẹ nhõm, giải quyết nỗi buồn sinh lý giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Thế rồi…
> “Của cậu nhỏ nhỉ.”
Một giọng nói vang lên sát sau lưng, trầm đều nhưng đầy trêu chọc.
> “ÔI CÁI ĐM—!!” – Louis bật ra một tiếng thảng thốt, suýt thì loạng choạng ngã dúi dụi.
Anh ngoái đầu lại, gương mặt vừa giận vừa xấu hổ, tay kéo khóa quần một cách đầy… vội vã.
“Cậu ở đâu chui ra vậy hả Karl?! Cái gì mà bé xíu cơ?! Bé cái đầu cậu!”
Karl đứng cách đó vài bước, cười như thể đang xem một màn hài kịch sống động. Anh không đáp lại ngay, mà lùi lại vài bước rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về bầu trời đêm.
> “Tớ không ngủ được. Đang ngồi trên cây ngắm sao thì thấy cậu lò dò đi đâu đó, thế là theo thôi.
Nhưng mà… cậu thấy không? Mấy ngôi sao đêm nay… đẹp thật.”
Louis liếc mắt lên theo bản năng – và ngay lập tức bị cuốn hút.
Trên kia, bầu trời như khoác một tấm áo dạ quang. Những ngôi sao toả sáng lung linh, điểm lên nền đen huyền hàng ngàn vệt sáng li ti như hạt bụi bạc. Dải ngân hà vắt ngang trời, như vết nứt giữa thực tại và mộng tưởng.
> “…Ờ thì… đẹp.” – Louis chớp mắt, giọng nhỏ hơn. Nhưng rồi anh hắng giọng, nhanh chóng gạt đi sự mộng mơ trong thoáng chốc.
“Mà thôi kệ đi, tớ chẳng quan tâm đâu. Dù sao thì về ngủ đi. Ngày mai không biết có cái thứ gì đang đợi đâu.”
Karl chỉ cười nhẹ, không đáp. Họ cùng quay lưng trở về trại, bước chân chậm rãi giữa thảo nguyên phủ tuyết, tiếng giày xào xạc vang lên như bản hòa âm dịu nhẹ giữa đêm yên tĩnh.
Nhưng Louis không hề biết, khi đi sau anh, Karl đã lén rút từ túi áo một vật nhỏ, lấp lánh dưới ánh trăng – như một mảnh đá hay một mảnh kim loại cũ kỹ.
Karl dừng chân một khắc, liếc nhìn vật đó trong tay mình. Gương mặt anh – lần đầu tiên trong ngày – thoáng hiện nét trầm ngâm, phức tạp và lạnh lùng.
> “Vẫn chưa đến lúc…” – Karl thì thầm, như nói với chính mình.
Rồi anh nhẹ nhàng ném vật đó xuống gốc một bụi cỏ ven đường – vật ấy rơi xuống nền tuyết, vùi sâu như thể chưa từng tồn tại.
Anh bước nhanh hơn để kịp Louis – gương mặt trở lại điềm đạm như mọi khi, chôn giấu mọi dấu vết trong bóng đêm.
Trại lửa lại hiện ra phía xa, ánh sáng lờ mờ từ tàn tro đỏ rực hắt lên như lời mời gọi về giấc ngủ. Hai người lặng lẽ bước vào không gian yên bình ấy – nơi đồng đội đang say ngủ, và những cơn ác mộng tạm thời bị đẩy lùi.
Nhưng…
trong màn đêm lặng lẽ, dưới lớp tuyết mỏng gần bụi cỏ, vật nhỏ Karl bỏ lại chớp lên một lần nữa, ánh đỏ nhạt lóe lên… rồi vụt tắt.
Dường như... điều gì đó vừa được đánh dấu.
Ánh trăng trôi lặng lẽ qua đỉnh đầu, phủ lên trại một lớp sáng nhạt bàng bạc. Trong ánh bạc dịu dàng ấy, Karl và Louis đã trở về từ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi dưới bầu trời đầy sao, mỗi người lại trở về vị trí cũ quanh đống lửa.
Karl kéo chiếc áo choàng lên quá vai, khẽ xoay người vài lần như để tìm tư thế thoải mái. Louis thì nằm ngửa, một tay gối đầu, mắt khép hờ rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở chậm rãi và đều đặn.
Chỉ còn tiếng gió đêm thì thầm cùng ánh lửa tàn lụi...
Ngay lúc mọi thứ tưởng như đã yên bình, một bóng người lặng lẽ ngồi bật dậy từ phía đống lửa. Đó là Vermax.
Đôi mắt cậu vẫn còn vương vẻ mệt mỏi, nhưng trong chúng đã có lại sự tỉnh táo, dứt khoát. Giống như có điều gì đó chợt nhớ ra – một trách nhiệm, một trọng trách không thể bỏ quên.
Cậu cẩn thận đứng lên, không làm phát ra chút tiếng động nào. Lặng lẽ như một bóng ma giữa đêm, Vermax tiến về phía túi hành lý đặt sát gốc cây.
Cậu mở khóa túi, lật từng lớp vải, rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ bọc da cùng cây bút ngòi bạc. Ánh trăng hắt lên gương mặt cậu – nghiêm túc, bình thản, mang theo vẻ lạnh lùng của một chiến binh đang làm nhiệm vụ.
Ngồi xuống một phiến đá gần đó, Vermax bắt đầu viết.
Nét chữ cậu nghiêng nhẹ, sắc sảo, dứt khoát.
> "Kính gửi Đức Vua Gertlat,
Tôi – Vermax Helion, đại diện nhóm Hỏa Ảnh – xin gửi báo cáo sơ bộ về nhiệm vụ điều tra hoạt động dị thường tại khu rừng Tang Tất.
Kết luận: Nguồn dị biến không chỉ đến từ sự can thiệp của Ma thuật Hắc Ám loại cấp cao của ma vương, mà còn có khả năng là dấu hiệu của giáo phái Tà Thần hoặc một thực thể cổ đại đang thức tỉnh. Một luồng ma khí bất thường đã thoát ra sau khi hố đen sụp đổ từ việc chạm chán với ma vương.
Hiện tại chúng tôi đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm, đang tiến hành nghỉ ngơi và chờ chỉ thị tiếp theo.
Đề nghị hỗ trợ thông tin liên quan tới các vùng lân cận nơi ma khí có thể lan tới.
Trân trọng,
— Vermax Helion."
Sau khi viết xong, cậu rút một con dấu nhỏ khắc ký hiệu của học viện Arcadia và đóng vào cuối thư.
Rồi cậu gập lá thư lại, nhét nó vào một chiếc túi da chống ẩm, buộc chặt, rồi rút từ một ngăn bên chiếc túi lớn một ống đựng thư nhỏ có đai lưng.
Vermax đưa tay lên miệng, huýt một tiếng sáo trầm nhưng vang xa.
Tiếng sáo ngân lên giữa đêm như một tín hiệu cũ kỹ đã được cài sâu vào bản năng của một sinh vật nào đó.
Chỉ vài giây sau, một tiếng vỗ cánh vang lên.
Từ trên tán cây xa xa, một con chim lớn đáp xuống – là chim đưa thư hoàng gia, loài Orinth falcon.
> “Chào mày, già bạn ạ…” – Vermax nói nhỏ, vuốt nhẹ đầu con chim như chào hỏi.
Cậu cẩn thận gắn bọc thư vào ba lô lưng con chim, rồi siết chặt quai da.
> “Đi đi… Đưa những thứ này tới nhà vua.” – Vermax nói khẽ, gần như thì thầm.
Con chim khẽ kêu một tiếng, rồi dang rộng đôi cánh. Trong khoảnh khắc nó bay vút lên trời, tiếng gió rít nhẹ qua những sợi lông dày, rồi tan vào đêm tối, để lại chỉ làn gió xoáy nhẹ trên nền tuyết.
Vermax đứng lặng một lúc, ánh mắt dõi theo con chim cho đến khi chỉ còn là chấm đen nhỏ giữa trời sao.
Cậu thở ra, nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi quay người lại, một ánh mắt chợt chạm vào mắt cậu khiến cậu khựng lại.
Từ trong lều, Yurri đang đứng nhìn.
Ánh mắt cô không trách móc, không nghi ngờ… chỉ là một tia lặng lẽ, như thể cô đã dõi theo hành động của Vermax suốt từ lúc cậu rời khỏi chỗ nằm.
> “…Yurri?” – Vermax giật mình nhẹ, nhưng giữ giọng trầm.
“Tớ làm cậu mất ngủ à?”
Yurri khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút ngái ngủ, nhưng vẫn sáng trong màn đêm.
> “Không có đâu. Chỉ là... tớ cảm thấy có tiếng động nên tỉnh dậy.
Sau đó thấy cậu đi đâu đó, tớ hơi lo nên ngồi dậy xem thử…”
Vermax ngại ngùng gãi đầu, rồi cười nhẹ:
> “Tớ chỉ gửi một báo cáo thôi. Chuyện nhỏ mà. Nhưng xin lỗi, làm cậu mất giấc.”
Yurri mím môi, lắc đầu lần nữa:
> “Không sao đâu. Cậu vẫn luôn thế nhỉ? Luôn là người tỉnh dậy giữa đêm, làm những việc không ai thấy, không ai biết…”
Vermax nhìn cô, ánh mắt mềm lại. Có gì đó trong câu nói ấy chạm vào tâm khảm cậu, một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
Cả hai không nói gì trong vài giây. Chỉ là hai người bạn đứng dưới bóng trăng, giữa một đêm tĩnh mịch, nơi không còn chiến đấu, không còn gồng mình...
> “Thôi… ngủ tiếp đi Yurri.” – Vermax khẽ nói, giọng trầm nhẹ.
“Ngày mai có lẽ chẳng yên bình đâu.”
Yurri gật đầu. Nhưng trước khi quay về lều, cô dừng lại, nói:
> “Ngủ ngon nhé, Vermax.”
> “Ngủ ngon.” – Cậu đáp lại.
Yurri quay về lều, tấm màn vải nhẹ khép lại phía sau cô.
Còn Vermax thì lặng lẽ trở về chỗ nằm. Anh đắp tấm áo choàng qua vai, vẫn quay người về phía túi vũ khí, nhưng lần này... gương mặt đã dịu lại.
Bầu trời vẫn đầy sao.
Lửa đã có dấu hiệu tàn.
Nhưng trong bóng đêm yên lặng ấy, những người trẻ đang chuẩn bị bước vào một ngày mới – nơi những bí mật chưa được hé lộ, và những nguy cơ vẫn đang tiến dần đến.
Còn tiếp!!