Hiệp Đấu Đã Phân Thắng Bại

Chương 32

Giữa rừng thông băng tan hoang vì chiến sự, cuộc chiến đã chạm đến ngưỡng tận cùng của thể xác và ý chí. Sau gần bốn tiếng ròng giao chiến, cả nhóm Vermax và con sói sáu mắt đều đã cạn kiệt gần hết sinh lực.

Khi ý chí vượt qua thể xác.

Dù đã uống thuốc hồi phục cao cấp và được long nhẫn của Louis liên tục bơm mana, nhưng cơ bắp của cả bốn người đã bắt đầu co rút, run rẩy từng đợt. Mỗi bước di chuyển đều như phải gồng gánh một tảng đá trên vai.

Nhưng Vermax, bằng một ý chí sắt thép, vẫn không ngừng bước về phía con sói – dù mắt anh đỏ ngầu, hơi thở như xé toạc phổi, và cánh tay cầm thương đã rớm máu vì vết rạn cơ bắp.

> “Chừng nào tao còn đứng được… tao còn đánh!” – Vermax gầm lên như một chiến binh cuối cùng giữa địa ngục băng giá.

Con sói đáp trả – “Đồng quy tận diệt”

Con sói sáu mắt, tuy máu đen rỉ từng dòng, bộ lông xám tím xơ xác, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi sự kiêu ngạo và hiểm ác. Nó nhìn nhóm Vermax – những con người đã khiến nó lần đầu phải gục gối sau hàng trăm năm thống trị khu rừng – với ánh mắt phẫn nộ và sát ý cuối cùng.

> “Được thôi… Các ngươi muốn chết vinh quang?

Vậy thì hãy chết cùng ta.”

Thân thể con sói bắt đầu co rút lại, tỏa ra nguồn ma lực đen tím khủng khiếp.

Không khí chấn động, bầu trời biến sắc. Một hố đen ma lực từ chính cơ thể nó bùng lên, xé rách không gian, hút tất cả về phía nó.

Cuộc chạy thoát trong tuyệt vọng

Vermax, ở gần nhất, bị hút mạnh đến mức bật khỏi mặt đất, nhưng vẫn kịp cắm cây thương lôi xuống đất, móng tay rướm máu vì ma sát.

Yurri, bị hút lảo đảo, chỉ biết ôm chặt vũ khí làm chốt trụ, nhưng cơ thể đang yếu đi trông thấy.

Karl, nhanh như chớp, dùng tuyệt kỹ:

> “Ảnh Ảo Độn Địa – Ảnh Bộ Hồi Quy!”

Hóa thành bóng đen trượt dưới đất, hắn trồi lên sau lưng Vermax, ôm anh và Yurri rồi rút về điểm an toàn – dù tay cũng bị rách vì dư chấn từ ma lực.

Louis – rồng phương đông giáng thế

Ở phía xa, Louis hét lớn, chiến nhẫn trên tay phát sáng cực độ, lượng mana khổng lồ bao quanh cơ thể.

> “Tinh Linh Long Thể – Hóa Thần Long Cảnh!”

Một linh hồn rồng phương đông hiện lên từ lưng anh, bao trùm toàn thân. Louis hóa rồng, phóng lên cao rồi lao xuống như thiên thạch bốc lửa, gắp lấy cả ba đồng đội đang chới với gần mép hố đen.

Cả khu rừng rúng động bởi luồng lửa Louis để lại khi cánh rồng quét ngang.

Con sói dồn lực – hố đen mở rộng

> “CHẠY ĐI ĐÂU!!”

Con sói gầm lên lần cuối, dồn toàn bộ sinh lực vào cơn hút của hố đen. Cả những thân cây cổ thụ sâu vài mét cũng bị bật rễ, đất đá bay cuồn cuộn như lũ lụt.

Louis, đang bay, cảm nhận luồng hút dữ dội đẩy ngược lại. Cánh rồng bị kéo về sau, lửa xung quanh tan vỡ từng đợt, cơ thể anh run rẩy gồng từng thớ cơ để giữ thăng bằng.

Louis hét lên, toàn thân rực cháy như vầng dương cuối cùng trên bầu trời đen.

Và rồi—cả nhóm thoát ra khỏi phạm vi hút trong tích tắc, trước khi hố đen co lại… và nổ tung!

Một vầng sáng tím đen bùng lên, nhấn chìm cả vùng rừng phía sau, biến nơi đó thành một miệng hố khổng lồ cháy khét.

Còn nhóm Vermax?

Họ ngã xuống nền tuyết trắng ở sườn núi phía xa, thở hổn hển, máu và tro vương trên áo giáp.

> “Chúng ta… còn sống.” – Karl bật cười nhẹ, đôi môi rớm máu.

Vermax nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua gương mặt.

> Cuộc chiến chưa kết thúc. Nhưng họ – bốn con người – đã vượt qua con thú mạnh nhất nơi này.

Bằng ý chí, tình bạn… và cả những vết thương không gì sánh được.

Trong bầu không khí còn vương khói lửa và mùi tro cháy, cả nhóm Vermax ngã gục giữa nền tuyết trắng dày đặc như vừa được thần linh kéo ra khỏi lưỡi hái của tử thần.

Louis gục xuống cạnh một gốc cây đổ, lưng tựa vào thân gỗ đen thui, hơi thở dồn dập như kéo từng ngụm khí sống.

Karl ngồi bệt, hai tay chống ra sau, máu từ vết rách bên vai vẫn còn rỉ.

Yurri dù đã uống hết lọ thuốc cuối cùng, nhưng vẫn ôm hông, môi mím chặt cố chịu đau, ánh mắt kiên cường như thép.

Còn Vermax – chiến binh đã gánh trên vai phần lớn cơn bão tử thần – nằm ngửa ra nền tuyết, mắt nhìn trời, tay rời khỏi cán thương, buông xuôi như một cánh chim vừa hạ cánh sau trận bão.

> “Chân tay tôi… rã lắm rồi…” – Vermax thở ra, giọng lạc đi trong làn khói bốc lên từ mặt đất lạnh.

Một khoảng lặng bao trùm. Không ai nói gì. Họ không cần nói. Cái cách cả nhóm vẫn còn thở, vẫn còn ngồi được – đã là kỳ tích.

Tiếng vó ngựa bất ngờ vang lên

Bỗng nhiên, từ nơi xa xăm giữa rừng, có một âm thanh dội lại… nhịp đều và mạnh… như ai đó đang cưỡi ngựa phi nhanh qua tuyết.

> “Cộc cộc cộc cộc cộc…”

Tiếng vó ngày càng rõ hơn, càng lúc càng nhanh. Tất cả đều giật mình quay đầu lại, dù đã mệt rã rời.

Vermax, vẫn đang nằm, cũng gượng ngẩng đầu lên, mắt nheo lại nhìn theo hướng âm thanh vọng đến.

> “Chết rồi… lại nữa à?” – Karl lẩm bẩm, tay đã đặt lên chuôi dao găm.

Yurri nghiêng người, nắm chặt vũ khí, tim bắt đầu đập nhanh vì chưa kịp hồi sức mà lại có địch?

Nhưng rồi—

Hai cỗ xe ngựa quen thuộc hiện ra sau màn tuyết

Từ trong làn sương lạnh, hai cỗ xe ngựa của nhóm Vermax – được kéo bởi bốn con ngựa chiến – đang phi nước đại về phía họ!

Bùn đất và tuyết bắn lên từ vó ngựa. Dù không người điều khiển, đội xe vẫn lao đi thẳng hàng, vững vàng như thể được dẫn dắt bởi một bàn tay vô hình.

Louis chớp mắt liên tục, gần như không tin vào những gì đang thấy.

> “Khoan đã… mấy con ngựa này… là của tụi mình mà?”

“Chúng… tự tìm đường đến đây?” – Yurri kinh ngạc.

Vermax thở hắt ra, mỉm cười trong mệt mỏi:

> “Xem ra… kể cả ngựa cũng biết… đâu là nhà rồi.”

Xe ngựa dừng lại ngay trước nhóm

Khi vừa đến gần, bốn con ngựa như hiểu được mệnh lệnh, đồng loạt giảm tốc và khựng lại đúng trước mặt nhóm Vermax.

Hơi thở phì phò, đôi mắt long lanh – như thể chúng biết chủ nhân đã chiến thắng và giờ đến đón họ về.

> Louis ngồi bật dậy, vỗ mạnh lên đầu một con ngựa: “Giỏi lắm, tụi bây!”

Karl nhăn mặt nhưng cười: “Lần đầu thấy ngựa có giác quan chiến thuật cao như thế.”

Yurri lặng lẽ đặt tay lên cổ một con ngựa, ánh mắt như dịu đi giữa băng tuyết.

Cả nhóm nhìn nhau, kiệt sức nhưng trong lòng trào dâng thứ cảm xúc khó tả. Không phải niềm vui chiến thắng, mà là cảm giác được sống sót – và được chính "đồng đội" tưởng chừng chỉ là phương tiện… đón về.

Vermax, vẫn nằm đó, ngước mắt nhìn lên bầu trời băng giá.

> “Tôi biết tại sao chúng quay lại rồi…”

“Vì chúng biết… cuộc hành trình của chúng ta vẫn chưa kết thúc.”

Và như một tín hiệu lặng lẽ, tuyết bắt đầu rơi nhẹ xuống lần nữa – lần này không còn rít gào giận dữ, mà rơi êm như lời chúc mừng từ thiên nhiên.

Tuyết vẫn rơi lặng lẽ, phủ trắng những vết máu và tàn tích của trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi. Nhóm Vermax – tuy đã kiệt sức đến cực hạn – vẫn dìu nhau đứng dậy. Mỗi bước chân nặng như đeo đá, nhưng ánh mắt ai nấy đều rực cháy một thứ: ý chí chưa lụi tàn.

> “Đi thôi… về xe.” – Vermax chống thương xuống đất, nói mà hơi thở vẫn khò khè.

Yurri tựa vào Karl, Louis đi bên cạnh canh chừng, cả nhóm dồn sức bước về phía hai cỗ xe ngựa như thể đó là đường về với sự sống.

Nhưng họ không biết…

Ở nơi cơn hủy diệt vừa cuồng nộ, ngay chính trung tâm nơi hố đen sụp xuống, giữa đống đất đá lẫn tro tàn, một luồng khí đen tím mờ ảo từ từ bốc lên.

Không tiếng động. Không dư chấn. Chỉ là một mảnh linh hồn tàn dư… độc ác và ngoan cố.

Luồng khí đó chầm chậm bay lên bầu trời, lượn thành những vòng xoắn u ám như sinh vật đang thở, rồi vụt đi theo hướng ngược lại nhóm Vermax.

Luồng khí lượn quanh rừng sâu...

Nó bay qua rặng cây, lượn qua khe núi, bám theo dòng mana sót lại từ trận chiến, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó – một vật chứa mới, một cơ thể khác.

Và rồi, nó dừng lại.

Trước mặt nó là một bầy sói rừng bạc – loài sói hoang sinh sống sâu trong lãnh địa băng giá, to lớn, lực lưỡng và nổi tiếng là không thuần hóa được.

Bầy sói đang gầm gừ, phân chia lãnh địa, thì một luồng khí lạ xẹt qua khiến cả đàn ngẩng lên, rít nhẹ vì cảnh giác.

Luồng khí liền chọn một con – và lao thẳng tới

Không chậm trễ, luồng khí đen tím cuộn xoáy rồi lao vụt vào một con sói to nhất đàn – thủ lĩnh.

Cả đàn đồng loạt tru lên, nhảy lùi lại, mắt sáng lên vì sợ hãi. Nhưng con sói kia... không chống cự. Nó run lên trong vài giây, toàn thân co giật, móng cào xuống đất để kìm lại thứ gì đó... nhưng vô ích.

Luồng khí xâm nhập đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể nó.

Đôi mắt vàng chói hiện lên

Con sói đứng yên một lúc. Không tru. Không động. Rồi nó từ từ ngẩng đầu lên, **hai con mắt… nay đã hóa thành vàng sáng rực – không phải ánh vàng của thú hoang, mà là ánh sáng của một linh hồn cổ xưa vừa thức tỉnh.

Bầy sói xung quanh lùi lại, cúi thấp đầu, cảm nhận quyền uy áp đảo tỏa ra từ cơ thể của chính thủ lĩnh mình – nhưng giờ… là một thứ gì khác.

Con sói đó – nay không còn là sói – khẽ nhếch miệng, một âm thanh gần như là lời thì thầm ma quái thoát ra giữa răng nanh:

> “Vermax… chúng ta vẫn chưa xong đâu…

Trận chiến tưởng đã khép lại – nhưng hận thù chưa từng chết.

Một linh hồn tà ác đã có cơ thể mới.

Và màn hai… đang dần khởi động.

Gió băng vẫn thổi qua những rặng thông tơi tả, tuyết phủ đầy xác cây và dấu vết tàn phá. Giữa không gian giá lạnh và tĩnh lặng đó, con sói với ánh mắt vàng chói – linh hồn tà ác vừa hồi sinh – đứng sừng sững trên một mỏm đá cao, dõi mắt về nơi trận chiến vừa kết thúc.

Nó không gào, không tru, chỉ hít thật sâu – ngửi thấy mùi hương nhạt nhòa còn sót lại trong không khí… một mùi quen thuộc… mùi của chủ nhân – Ma Vương.

> “Ta cần nhiều hơn thế này…” – Giọng nói vang vọng trong đầu con sói, trầm khàn như tiếng vọng từ vực sâu.

“Nếu muốn báo thù… nếu muốn hủy diệt lũ sâu bọ đó… ta cần Ngài ấy.”

Con sói quay đầu, rồi phóng đi…

Không một tiếng động, nó tan vào những tán cây tuyết phủ, để lại sau lưng bóng tối và sự đe dọa đang lớn dần.

Hướng đi của nó rõ ràng – theo những vết tàn dư năng lượng còn vương vất, nó sẽ tìm tới nơi Ma Vương từng rời đi, theo chân giáo phái tà thần… và mang theo một lời thề trả thù chưa dứt.

Cùng lúc đó – ở một nơi khác…

Hai cỗ xe ngựa khẽ rung lắc khi băng qua những dốc thoai thoải, mang theo nhóm Vermax – những kẻ sống sót của trận chiến mà đáng lý… họ không nên sống sót.

Bốn con ngựa dũng mãnh – như thể được huấn luyện đặc biệt – tự tìm đường rút lui khỏi Rừng Thông Băng, hướng về phía nam, nơi địa hình thoáng đãng hơn và ít bị băng tuyết che phủ.

Khi mặt trời đã bắt đầu lặn xuống phía chân trời, ánh hoàng hôn tím lam trải dài khắp vùng băng nguyên, xe ngựa dừng lại giữa một mảnh đất trống – nơi chỉ có một cái cây cổ thụ trơ trọi giữa tuyết.

Karl bước xuống đầu tiên. Hắn nheo mắt quan sát xung quanh, tay nắm nhẹ chuôi dao trong phản xạ bản năng. Sau vài phút, hắn gật đầu:

> “Chỗ này tạm ổn. Cây đủ lớn để chắn gió. Tối nay chúng ta nghỉ ở đây.”

Cả nhóm lục tục rời xe, người nọ đỡ người kia

Vermax được Yurri và Louis dìu xuống, anh vẫn còn thở nặng nhọc nhưng ánh mắt đã dần tỉnh táo hơn.

> “Không ngờ… ngựa tụi mình biết tự tìm đường về.” – Louis cười nhẹ, dù mặt vẫn nhăn vì đau.

“Chắc tụi nó thông minh hơn chúng ta tưởng.” – Karl đáp, tay nhóm lửa gần gốc cây.

“Hay do… tụi nó không muốn chết chung với bọn mình.” – Yurri cười mỉa, rồi ngồi phịch xuống, dựa lưng vào thân cây, mồ hôi lạnh lấm tấm trán.

Trong ánh lửa trại le lói

Cả nhóm lần đầu sau nhiều tiếng đồng hồ mới thực sự thở phào. Họ bắt đầu hơ tay, ăn lương khô, uống thuốc hồi phục, và kể lại những khoảnh khắc suýt chết chỉ vài phút trước.

Riêng Vermax, dù cơ thể vẫn còn đau nhức, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bầu trời đang tối dần.

> “Con sói đó… vẫn chưa chết. Tôi cảm nhận được điều đó.”

Louis liếc mắt, hỏi: “Cảm nhận kiểu giác quan chính diện hả?”

Vermax khẽ gật đầu: “Không. Cảm nhận kiểu… nó còn việc cần làm.”

Đêm dần buông. Cả nhóm ngồi sát bên nhau cạnh ánh lửa, lưng dựa vào cái cây duy nhất giữa vùng tuyết trắng.

Tạm thời an toàn. Nhưng phía xa kia – trong bóng đêm – có thứ gì đó đang chuẩn bị cho hồi tái ngộ… nguy hiểm hơn nhiều.

Còn tiếp!!