Chương1:Nỗi đau

Sinh ra trong một gia đình bình thường, tôi đã từ lâu cảm nhận được cái nhìn thiếu tích cực từ người lớn, đặc biệt là từ ông ngoại. Ông luôn coi trọng nam giới hơn nữ giới, và điều đó đã vô tình tạo nên một cảm giác không đủ, khiến tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng. 

-Con gái sinh ra thì được cái gì , cũng chỉ là 1 lũ ăn bám ,chẳng được tích sự gì , nuôi chỉ tổ phí công

Đó là lời nói đầu tiên ông nói với tôi , và cũng như ...là lần cuối cùng . Dần tôi mới hiểu ra , à thì ra tôi cũng chỉ là đồ bỏ đi , chẳng là gì của cái gia đình đó. Rồi cứ thế , năm tháng đầu đời , chỉ còn là nỗi buồn không tên trong tôi nhưng không dừng lại ở đó!

Khi tôi bắt đầu đi học mầm non, tôi đã gặp Bảo Châu. Cậu bé ấy tóc nâu, mắt sáng, ngập tràn nụ cười tươi- nụ cười như ánh mặt trời trong những ngày u ám, và chính nó đã khiến trái tim non nớt của tôi rung động. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân, và mỗi buổi sáng đến lớp, khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy là niềm vui lớn nhất trong ngày của tôi.Tôi cứ tưởng cuộc sống sẽ trôi êm đẹp thế và tình yêu tôi dành cho cậu cũng như thế.Từ bé tôi đã không được yêu thương nên tôi... có hơi thèm muốn sự yêu thương từ những người xunh quanh. Tôi coi cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất để mà gửi gắm niềm tin vào đó :

-Châu, chúng ta là bạn mãi nhé !!!

-Được thôi , là bạn mãi.

-Hì hì...Hứa nhá!Ngoắc tay đi , từ nay Châu sẽ là bạn của tớ.

Câu hứa đó đã khiến trái tim cô bé ngày đó ấm áp nhường nào.Thế nhưng, như một trò đùa của số phận, chuyện gì đến cũng đến. Khi Tâm, một cô bé trong lớp, xuất hiện với ánh mắt long lanh dành cho Bảo Châu, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tôi nhận ra sự chú ý mà cô ấy dành cho cậu, một ánh sáng mà tôi không còn có thể cạnh tranh. Tôi chỉ là người thừa trong cuộc tình đẹp đẽ ấy để làm vật cản của 1 "cặp đôi uyên ương" đầy sự mộng mơ ấy. Tôi chỉ là một người bạn thân, và dần dần, tôi cảm nhận được mối quan hệ giữa chúng tôi đang rạn nứt.

-Trâm Anh không phải bạn của tớ. Tâm mới đúng, Trâm Anh là đồ đáng ghét, có cậu ấy tớ với Tâm sẽ không chơi với nhau được.

Một buổi chiều, khi tiếng cười phát ra từ những đứa trẻ xung quanh như lấp đầy không gian trong veo ấy, một việc tồi tệ xảy ra. Bảo Châu, với giọng nói lạnh lùng, đã tuyên bố với cả lớp rằng tôi không còn là người bạn mà cậu ấy muốn chơi cùng nữa.

-Trâm Anh không phải bạn của tớ. Tâm mới đúng, Trâm Anh là đồ đáng ghét, có cậu ấy tớ với Tâm sẽ không chơi với nhau được.

Nghe lời đó, trái tim tôi như vỡ ra thành từng mảnh, như những mảnh vụn của một giấc mơ. Cảm giác cô đơn bao trùm, và tôi trở thành một "bóng ma" lặng lẽ trong lớp học, nơi mà tiếng cười đã biến thành tiếng vọng xa xăm. Nơi tiếng cười không còn là những tiếng cười hồn nhiên của những đứa trẻ mẫu giáo mà thành những mũi dao đâm thẳng vào trái tim vẫn chưa liền sẹo của tôi. Nơi...mà tôi biến thành mụ phù thủy phá hỏng tình cảm đẹp đẽ đầy sự thuần khiết của công chúa và hoàng tử

Suốt tháng ngày tiếp theo, tôi phải đối mặt với nỗi buồn và sự cô đơn. Những ánh mắt xa lánh từ bạn bè, sự im lặng của những ngày dài trở thành gánh nặng lớn lao. Mối tình đơn phương của tôi dành cho Bảo Châu không chỉ là một ký ức ngọt ngào, mà còn là sự đau đớn không thể lý giải. Tôi vẫn đeo đuổi hình ảnh ấy — hình ảnh của một cậu bé đã từng là ánh sáng trong cuộc đời tôi nhưng giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ.