Những tháng ngày cô đơn trong lớp mầm non đã dạy tôi những bài học đau lòng nhưng cần thiết. Mỗi buổi sáng, tôi đi học với cảm giác nặng nề, trái tim tôi dường như không còn chỗ cho niềm vui. Các bạn trong lớp đều chọn ngó lơ khi tôi đi qua, trong khi Bảo Châu và Tâm dần trở thành một cặp đôi thường xuyên cười đùa bên nhau. Tôi nhìn họ từ xa, nỗi nhớ và sự u uất như một cái bóng đeo bám không rời.
Khi năm học mầm non kết thúc và tôi bước vào lớp một, tôi hy vọng có thể quên đi những kỷ niệm đau buồn đó. Tuy nhiên, nỗi buồn vẫn còn vương vấn trong lòng, như một bức tranh chưa hoàn thành. Tôi đã cố gắng tìm kiếm những người bạn mới, nhưng nỗi cô đơn vẫn luôn ngự trị trong tâm hồn tôi. Tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, hát hò và vẽ tranh, nhưng tất cả chỉ mang lại cho tôi sự an ủi tạm thời—như một lớp sơn mỏng che đi bức tường nỗi đau.
Cuộc sống gia đình cũng không dễ dàng hơn. Ông ngoại vẫn giữ những định kiến xưa cũ, và sự yêu thương của mẹ và bố dường như không đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Trong nhà, tôi cảm thấy bị áp lực khi phải sống theo những tiêu chuẩn mà mình không bao giờ có thể đạt được, như một chiếc bóng không thể tách rời khỏi hình dáng của người khác. Nhiều khi, tôi chỉ ước có thể thoát ra khỏi cái vòng lặp này, tìm cho mình một nơi chốn an toàn và ấm áp.
Khi tôi chuyển sang học tại trường Tiểu học Phương Canh, một sự thay đổi lớn đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Dù chỉ là một ngôi trường mới, nhưng nỗi lo âu và nỗi sợ hãi về việc sẽ bị cô lập lần nữa luôn chực chờ. Những kỷ niệm đau thương từ mầm non chưa nguôi ngoai, và tâm trạng tồi tệ ấy lẽo đẽo theo tôi trong từng bước đi.
Khi tôi chuyển sang học tại trường Tiểu học Phương Canh, một sự thay đổi lớn đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Dù chỉ là một ngôi trường mới, nhưng tôi lại mang trong mình nỗi lo âu và nỗi sợ hãi về việc sẽ bị cô lập lần nữa. Những kỷ niệm đau thương từ mầm non vẫn chưa nguôi ngoai, và tâm trạng tồi tệ ấy đã theo tôi trong từng bước đi.
Bước vào lớp 1, tôi đến trường với hy vọng có thể làm lại từ đầu, nhưng hiện thực lại đưa tôi trở về đúng với điều mà tôi lo sợ nhất. Không có bạn bè, và cảm giác bị ghét bỏ như cách Bảo Châu đã từng đối xử với tôi lại quấn lấy tôi. Tôi đã cố gắng hòa nhập, học cách nói dối để làm hài lòng mọi người, nhưng sâu trong lòng tôi biết rằng không ai thực sự thích tôi, mà chỉ muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Cuộc sống của tôi giống như một bóng ma cô đơn, lang thang giữa dòng đời mà không ai để ý. Nỗi đau ấy cứ thế tiếp tục chồng chất, và tôi cảm thấy mình như một thứ rẻ rách, không ai cần đến. Lên lớp 2, tôi hy vọng mình sẽ tìm được một nhóm bạn, nhưng rồi lại phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn. Cái nhóm mà tôi tham gia có 5 người, nhưng tôi lại bị bỏ lại phía sau. Cảm giác như mình chỉ là một cái bóng, không có tiếng nói, không có giá trị.
Khi lên lớp 3, đại dịch covid-19 ập đến, và mọi thứ lại có một bước ngoặt mới. Chúng tôi phải học online qua Zoom. Dù không phải đến trường và không phải đối mặt với ánh mắt xa lánh nữa, nhưng tôi lại cảm thấy sự cô đơn càng thêm sâu sắc. Nhìn các bạn gọi nhau, bàn luận và chia sẻ mọi thứ, tôi như một người ngoài cuộc, đơn độc trong tiếng cười và những câu chuyện.
Mỗi khi cô giáo điểm danh, đều có những cái tên vang lên, còn tôi chỉ ngồi đợi nghe thấy ai đó gọi mình. Sự im lặng chính là kẻ thù tồi tệ nhất, và tôi chỉ ước có một lời gọi từ ai đó: "Trâm Anh ơi, mở máy lên học đi!" Nhưng tiếng gọi ấy mãi không tới.
Tôi cảm thấy cô đơn như một chiếc bóng vô hình, đơn độc và lặng lẽ trong dòng đời ồn ào. Giữa những buổi học Zoom và những giờ trống vắng, tôi thấy mình lang thang qua từng ngày, và lòng mình nặng trĩu bởi cảm giác không thuộc về đâu cả.