Khi lên lớp 4, cuộc đời tôi như có chút ánh sáng khi tôi quen được hai người bạn mới, Mai An và Tuệ Tâm. Họ mang đến cho tôi niềm hạnh phúc mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết, chia sẻ với nhau những bí mật, những ước mơ và những giấc mơ tuổi thơ. Trong những khoảnh khắc vui vẻ bên bạn bè, tôi cảm thấy chút ấm áp trong lòng giữa khung cảnh gia đình ngày càng lạnh nhạt.
Mẹ tôi sinh hai em sinh đôi năm lớp 2, mọi thứ trong gia đình bắt đầu đảo lộn. Bố không còn hiền lành và yêu thương như trước. Mẹ cũng dần trở nên căng thẳng, thỉnh thoảng bị áp lực vì phải chăm sóc cho cả ba đứa trẻ, và thay vào đó là những lời chửi bới, đay nghiến. Những trận đòn roi trở thành điều thường gặp, và tôi cảm thấy mình như một cái bóng, mờ nhạt trong chính ngôi nhà của mình.
Năm học đó, một cú sốc lớn ập đến khi tôi bị vu oan về việc lấy trộm tiền của bạn cùng bàn. Thực chất, số tiền đó được bạn ấy dúi vào tay tôi, nhưng không ai tin tôi. Cảm giác bị oan ức như một cú đấm vào bụng, khiến tôi không còn năng lượng và chỉ muốn kêu lên để giải thích nhưng lại bị đắm chìm trong sự cô đơn.
Khi bước vào lớp 5, tôi vui mừng khi có thêm những người bạn. Diệp và Bảo trở thành những người bạn thân thiết bên tôi. Tình bạn của chúng tôi rực rỡ như ánh hoàng hôn buổi chiều, và tôi sống trong mơ mộng về những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ mãi kéo dài. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp. Năm đó, tôi phải đối mặt với nỗi đau lớn nhất khi chính Diệp – người mà tôi xem là bạn thân – lại phản bội tôi. Đơn giản vì Diệp thích Bảo, còn Bảo lại có cảm tình với tôi.
**Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng như một cơn lốc, và chỉ trong phút chốc, tôi trở thành đối tượng bị ghét bỏ. Tin đồn không hay bắt đầu lan truyền xung quanh, và tôi bị cả lớp xa lánh. Cảm giác thân thuộc mà tôi vừa mới có lại một lần nữa vụt tắt, đưa tôi trở về những năm tháng cô đơn. Giữa những tiếng cười chế giễu ấy ,tôi gặp thêm một người bạn, Hà My. Dù không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng dáng người cao gầy và tính cách hơi 'ham tiền' của bạn khiến tôi cảm thấy thú vị. Hà My thường xuyên chửi bới và có khá nhiều câu chuyện vui vẻ—những câu chuyện khiến tôi không thể nhịn cười. Những lúc ở bên bạn ấy, tôi cảm nhận được từng khoảnh khắc vui vẻ, bất chấp những điểm mà tôi vẫn chưa quá thích.
Tuy nhiên, tâm tư của tôi lại chuyển hướng khi tôi bắt đầu thích Hữu Nam, một anh chàng học lớp 8A4. Anh có nụ cười ấm áp và ánh mắt luôn đầy tự tin; mỗi lần thấy anh, trái tim tôi lại đập rộn ràng. Hình ảnh Hữu Nam luôn hiện lên trong tâm trí tôi, từ khoảnh khắc anh cười tươi khi nói chuyện với bạn bè cho đến phần lớn thời gian tôi mơ mộng về những cuộc trò chuyện có thể xảy ra giữa chúng tôi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với nỗi lo lắng về khả năng bị từ chối; có ai thấy được tình cảm đơn phương của tôi không? Có lẽ, Hữu Nam chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi có thể là một người bạn, chứ đừng nói đến tình yêu.
Khi Hà My khám phá ra bí mật tình cảm của tôi, cô ấy đã đặt tay lên vai tôi và chế nhạo: 'Sao không thử nói với cậu ấy? Nói lén cũng được, hoặc tỏ tình ngay!'. Mặc dù lời nói của cô ấy khiến tôi cười, nhưng ở sâu thẳm, tôi biết những lời khuyên đó chỉ khiến nỗi lo sợ của tôi càng thêm sâu sắc. Tôi không thể hình dung được việc bày tỏ cảm xúc ra sao, và tôi sợ rằng nếu tôi làm điều đó, tôi sẽ mất đi cả bạn bè lẫn Hữu Nam."