Thời gian trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn là không thể xác định rõ ràng cả tâm hồn. Sau khi Uyên không còn chơi với tôi nữa, tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh có phần trống trải. Tuy nhiên, tôi quyết định không để lo lắng về bước làm chậm đơn giản. Hà My đã trở thành ánh sáng giúp tôi tái hòa nhập với thế giới xung quanh mình. Chúng tôi cùng nhau khám phá những điều điều mới mẻ, từ những quán ăn nhãn hè đến những câu chuyện đêm liên tục trên Chiếc ghế đá trong công viên, chia sẻ ước mơ và hoài bão.
Thời gian trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn là không thể xác định rõ ràng cả tâm hồn. Sau khi Uyên không còn chơi với tôi nữa, tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh có phần trống trải. Tuy nhiên, tôi quyết định không để lo lắng về bước làm chậm đơn giản. Hà My, một cô bạn cùng lớp, đã trở thành ánh sáng giúp tôi tái hòa nhập với thế giới xung quanh mình. Chúng tôi cùng nhau khám phá những điều điều mới mẻ, từ những quán ăn nhãn hè đến những câu chuyện đêm liên tục trên Chiếc ghế đá trong công viên, chia sẻ ước mơ và hoài bão.
Một ngày nọ ở căng thẳng, tôi không ngờ lại thấy Hữu Nam ngồi ăn bánh bao cùng với Diệp Anh, những người bạn cùng tuổi và cũng thích Hữu Nam. Nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ, tôi như mừng lại. Dù Hữu Nam rất thu hút, tôi biết rằng anh không thích tôi, và sự thật đó khiến tôi cảm thấy đau lòng. Tôi đã quyết định sẽ gặp và làm quen với Hữu Nam sau giờ học chiều, nhưng mỗi lần tiếp theo, tôi lại bị cái nhìn lạnh lùng của anh làm cho lo lắng. Mặc dù Hữu Nam luôn lắng nghe tôi nói, nhưng giữa chúng tôi tồn tại ở một khoảng cách mà tôi không thể vượt qua được. Hữu Nam và Diệp Anh ngày càng thân thiết, càng khiến tôi cảm thấy mình trở thành người thừa, một người bên lề trong câu chuyện tình của họ. Điều đó khiến tôi cảm thấy tắc tắc. Rồi một ngày, tôi mới hận vì việc làm của mình, anh ghét tôi, ghét tôi cay đắng vì anh tưởng tôi làm anh với "người anh yêu ghét nhau". Nhưng tôi có lmj đâu chứ, tôi chỉ ngồi im thôi mà. Sau đó, tôi ko còn thư giãn như trước nx, chỉ Yên Yên đứng ở 1xó mà Im nhìn anh và chị Diệp Đi chơi, cười nói với nhau. MY nói chuyện với tôi
-Lụy làm gì cái thk l*n đấy! Nó ko tốt thì chọn thk khác, cái thk vừa xấu vừa làm thôi mà cx phiền thì chịu!bt sao nó hãm không? Đổi ngược tên nó lại là "Hữu nam " thành "Hãm nưu " , cái thằng hãm l*n đấy thì dẹp đi, gu mặn nó vừa!
-Kem tao! T đ*o bỏ đc chứ có ph ko muốn đâu ! Ehhh mà nhìn nó với chị Diệp đi chung nhìn, đường mắt vãi l*n , nhìn như con đ* í ....
-Xời , thế mới là bn tao chứ lị!
-khặc khặc, biết rồi , tao ko thích thk đấy nx!Đc chx ạ!
-OK, thế ra canteen đi m, hnay đến như mày bao nhá.
-OK luôn!Tao ăn bim bim phông mai nha!
Sau đó, tôi mới tan vỡ ra 1 điều điều, không thể chìm đắm trong nỗi buồn, tôi tìm đến những sở hữu mà tôi đã đam mê – việc viết nhật ký. Những trang giấy trở thành nơi tôi thư bầu tâm sự, giúp tôi khám phá nhiều điều về bản thân mình.
Tôi định sẽ không để những cảm xúc tiêu cực này chiến đấu của mình. Tôi tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương bản thân và tìm kiếm những điều tích cực xung quanh. Dù chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi hiểu rằng hành động tìm kiếm bản thân vẫn diễn ra tiếp theo và mỗi bước đi lại sẽ đạt được những giá trị và ý nghĩa riêng.
**Trong những phút giây trầm lắng khi viết, tôi nhận ra rằng cảm xúc ghen tị và buồn phiền chỉ là một phần của cuộc sống, và đón nhận chúng tôi giúp tôi mạnh mẽ hơn. Dù chưa biết tương lai sẽ ra sao, tôi hiểu rằng hành động tìm kiếm bản thân vẫn diễn ra tiếp theo và mỗi bước đi lại sẽ đạt được những giá trị và ý nghĩa riêng.