Chap 1: Cơn mưa cuốn lấy số phận.

Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, từng giọt nước đọng lại trên lớp kính mờ, kéo thành những vệt dài rồi chảy xuống như những dòng lệ vô hình. Căn phòng tối om chỉ được thắp sáng bởi chiếc đèn bàn nhỏ nơi góc bàn học, ánh sáng vàng nhạt hắt lên từng trang giấy mở sẵn.

Một cô gái nằm dài trên giường, mắt dán chặt vào cuốn tiểu thuyết cầm trên tay, mặc cho tiếng sấm gầm vang ngoài trời.

Cô không còn để ý đến thời gian nữa. Đống bài tập chất chồng trên bàn đã bị bỏ quên từ lúc nào. Chỉ còn cô, cuốn sách, và thế giới trong đó. Những ngón tay thon dài lật từng trang giấy một cách vô thức, trái tim cô đập mạnh theo từng diễn biến của câu chuyện.

"Không thể nào… Không thể nào lại như thế được…!" Cô lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Câu chuyện này thật sự quá bi thương. Nữ chính yêu nam chính một cách mù quáng, nhưng cuối cùng lại bị phản bội một cách phũ phàng. Em gái của cô, người mà cô tin tưởng nhất, lại chính là kẻ đứng sau mọi âm mưu, giật dây mọi đau khổ trong cuộc đời cô. Và rồi, kết thúc của nữ chính là một cái chết oan uổng dưới tay hai kẻ mà cô từng yêu thương nhất.

Cô siết chặt cuốn sách, cảm giác bất mãn trào dâng trong lòng. Làm sao có thể viết ra một câu chuyện như thế này chứ? Tại sao nữ chính lại không phản kháng? Tại sao lại quá yếu đuối đến mức để người khác chà đạp như vậy? Cô muốn hét lên với tác giả, muốn xé toang trang cuối cùng để thay đổi cái kết bất công này.

Ngoài trời, mưa bắt đầu lớn hơn. Gió rít qua từng khe cửa, cuốn theo hơi lạnh ùa vào phòng. Cô rùng mình, vươn tay kéo tấm chăn mỏng lên người. Nhưng đúng lúc đó, một tia sét xé toạc bầu trời, ánh sáng chói lòa khiến cô nhắm chặt mắt. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tung cửa sổ, hất tung cuốn tiểu thuyết khỏi tay cô. Những trang giấy bay lật phật trong không trung, và điều kỳ lạ đã xảy ra.

Những dòng chữ trên giấy dường như bắt đầu tan chảy, hòa quyện vào nhau thành những vệt sáng mơ hồ. Một lực hút vô hình kéo mạnh lấy cô, khiến cô cảm thấy như đang rơi vào một vòng xoáy vô tận. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa, căn phòng biến mất, tiếng mưa cũng không còn nữa. Chỉ có bóng tối bao trùm lấy cô, nuốt chửng toàn bộ ý thức…

...

Tiếng chim hót khe khẽ bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm lụa mỏng, rọi xuống một căn phòng xa lạ. Hương thơm dìu dịu của hoa hòa lẫn trong không khí tĩnh lặng. Một cảm giác nặng trĩu bao trùm cơ thể, khiến cô khó chịu đến mức chỉ muốn nhấc tay xoa trán, nhưng dù cố thế nào, cô vẫn không thể cử động.

Đầu óc cô mơ hồ, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Mí mắt nặng trĩu, hơi thở yếu ớt, toàn thân tê dại đến mức không còn cảm giác. Cô không biết mình đã nằm yên như thế này bao lâu, chỉ biết rằng từng thớ cơ như đang gào thét phản đối bất cứ cử động nào.

Chậm rãi, cô cố gắng mở mắt.

Một trần nhà cao vút với những hoa văn tinh xảo hiện ra trước mắt. Không phải là căn phòng nhỏ quen thuộc của cô. Không phải ánh đèn bàn vàng ấm áp, mà là ánh sáng tự nhiên len qua những tấm rèm lụa trắng, nhẹ nhàng nhảy múa trong không khí. Không phải tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mà là tiếng chim hót xa xa, vọng lại từ một khu vườn nào đó.

Cô muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt đến mức chỉ cần hơi nhúc nhích cũng cảm thấy đau nhức. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đây không phải là nhà cô.

Bàn tay run rẩy kéo tấm chăn nhung dày phủ trên người. Chăn? Khi nào cô có một chiếc chăn mềm mại như vậy? Cô đảo mắt nhìn xung quanh. Căn phòng rộng lớn, tràn ngập những món đồ nội thất cổ điển sang trọng. Một chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường với bình trà tinh xảo. Những bức tường được chạm khắc tỉ mỉ, tràn đầy hơi thở của một thế giới mà cô chưa từng biết đến.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp.

Đây không thể nào là phòng cô. Không thể nào. Cô đã ngủ quên trên giường mình, đúng không? Đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô sắp thức dậy, đúng không?

Cô nuốt khan, cố lục lọi trong trí nhớ. Rồi… cô sững người.

Lực hút vô hình đó.

Một suy nghĩ kinh hoàng bùng lên trong đầu.

Cô run rẩy nhìn bàn tay mình. Những ngón tay thon dài, làn da trắng bệch tái nhợt. Không giống với đôi tay cô vẫn quen thuộc. Mọi thứ… hoàn toàn khác.

Cô cắn chặt môi, cố trấn tĩnh, nhưng tiếng tim đập loạn nhịp đã phản bội cô.

"Không th nào Mình chết ri sao?!"

Cô hít vào một hơi, cảm nhận rõ ràng hương hoa nhẹ nhàng phảng phất trong không khí. Mọi chân tóc của cô đều dựng lên. Cảm giác này rất chân thực. Quá chân thực.

"Hay mình đang... mơ?"

Cô đưa mắt nhìn quanh, trái tim đập thình thịch khi nhận ra một tấm gương lớn được đặt gần bàn trang điểm. Lấy hết sức, cô cố nghiêng đầu để nhìn bóng mình trong đó—và ngay giây phút ấy, máu trong người cô như đông cứng lại.

Người con gái trong gương có một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Mái tóc dài vàng bạch kim mềm mại, làn da trắng nhợt như sứ, đôi mắt xanh sâu thẳm chất chứa những điều mà cô không thể hiểu hết. Đó… không phải là cô.

Hơi thở cô trở nên dồn dập, đầu óc quay cuồng.

"Không th nào Không th nào!"

Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng lại khô khốc. Một ý nghĩ kinh hoàng xẹt qua đầu. Cô run rẩy, cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra. Cơn mưa… tia sét… cuốn sách… và rồi…

Bàng hoàng, cô thì thào trong vô thức.

"Mình… đã xuyên vào sách sao?"

...

Ngay lúc ấy, một tiếng cch nhẹ nhàng vang lên.

Cánh cửa gỗ lớn bị đẩy ra một cách cẩn trọng. Một cô gái mặc bộ váy hầu màu đen với tạp dề trắng bước vào. Mái tóc nâu nhạt được búi gọn gàng sau đầu, dáng người mảnh khảnh nhưng lại toát lên một sự vội vã mà cô ta cố gắng che giấu. Cô ta có vẻ đã quen với những quy tắc nghiêm ngặt, ngay cả khi gấp gáp cũng không quên giữ phong thái dè dặt. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến một cô gái ngồi trên giường, cả cơ thể cô ta như đông cứng lại.

Đôi mắt nâu tròn xoe mở lớn, như thể không thể tin vào cảnh tượng trước mặt. Đôi môi khẽ run run, bàn tay siết chặt tạp dề như để kiểm soát cảm xúc đang dâng trào. Một giây sau, cô ta gần như đánh rơi khay nước trên tay, miệng bật ra một tiếng hét đầy kích động:

"Tiu thư Evelyn! Người tnh li ri sao?!"

Âm thanh ấy vang vọng trong căn phòng rộng lớn, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở. Evelyn giật bắn mình, trái tim đập loạn nhịp, nhưng thứ khiến cô hoảng hốt hơn cả… chính là cái tên vừa được gọi.

Evelyn?

Cô không nghe lầm, đúng không? Cô gái này… vừa gọi cô là Evelyn?

Cảm giác lạnh lẽo từ đâu lan tỏa khắp cơ thể, khiến từng thớ cơ của cô như đông cứng lại lần nữa. Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, nhưng rồi, những ký ức mới đây như một dòng thác lũ tràn vào tâm trí cô.

Không th nào... Evelyn? Đó chng phi là tên ca n chính trong cun tiu thuyết mà mình va đc sao?!

Cô muốn phủ nhận, muốn tự nhủ rằng đây chỉ là một sự trùng hợp nào đó. Nhưng mọi thứ xung quanh quá rõ ràng, quá thực tế. Căn phòng rộng lớn với nội thất xa hoa, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm trắng, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí. Đây không phải là phòng của cô, không phải là thế giới mà cô từng biết.

Evelyn cảm thấy ngực mình siết chặt, từng nhịp thở trở nên khó khăn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảm giác rối loạn trong lòng cứ không ngừng khuấy động. Nếu đây là một giấc mơ… thì tại sao cô có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ rõ ràng như thế này? Cơn tê dại của cơ thể, làn vải mềm mại của chăn nhung, hơi lạnh len lỏi từ cánh cửa sổ đang khẽ mở… tất cả đều chân thực đến mức đáng sợ.

Chẳng lẽ…

Chng l mình đã xuyên vào cun tiu thuyết đó thật?!

Ý nghĩ này khiến máu trong người cô như lạnh đi một cách bất thường.

Không thể nào. Không thể nào! Điều này không hợp lý! Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Cô chỉ mới đọc sách thôi mà? Cô không hề làm gì cả! Không có phép thuật, không có nghi lễ nào… vậy thì tại sao?

...

Một sự thật còn kinh hoàng hơn chợt lóe lên trong đầu.

Nếu mình thc s đã xuyên vào tiu thuyết này thì điu đó có nghĩa là…

Cô mở to mắt, hơi thở nghẹn lại. Đây không phải là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ hay hào nhoáng gì cả. Đây là một bi kịch. Một câu chuyện mà nữ chính… chính cô bây giờ… đã phải chịu đủ mọi đau khổ, bị phản bội, bị hủy hoại, và cuối cùng…

Cô s chết!

Cơn hoảng loạn dâng trào trong lồng ngực, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô gái hầu trước mặt đã nhanh chóng xoay người, đôi mắt ánh lên niềm vui xen lẫn hoảng hốt. Cô ta vội vã cúi chào, giọng run run vì xúc động:

"Tiểu thư! Xin người chờ một chút! Tôi… tôi sẽ đi gọi ngài bá tước ngay! Và cả ngự y nữa!"

Nói rồi, không đợi Evelyn phản ứng, cô hầu gái xoay người chạy vội ra ngoài, giọng nói vang vọng dọc theo hành lang:

"Tiểu thư tỉnh lại rồi! Mau gọi bá tước và phu nhân ngay! Mau lên!"

Evelyn sững sờ nhìn theo cánh cửa vừa bị đóng sầm lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô đã xuyên vào tiểu thuyết. Không chỉ vậy—cô còn xuyên thành nữ chính bi thảm nhất mà cô từng đọc.

Và bây giờ… mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.