Chap 2: Vận Mệnh Này, Ta Sẽ Tự Định Đoạt.

Tiếng bước chân dồn dập vang vọng qua hành lang dài.

Cô vẫn còn sững sờ, đầu óc trống rỗng. Căn phòng trở nên im lặng một cách kỳ lạ sau khi cô hầu gái rời đi, chỉ còn tiếng trái tim cô đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Ba ngày… Đúng! Cô vẫn nhớ khoảnh khắc này, khoảnh khắc cô gần tròn 18 tuổi. Cô đã bất tỉnh trong ba ngày kể từ khi bị phát hiện trôi lềnh bềnh vài phút trong hồ sau khuôn viên nhà.

Cô đã hôn mê ba ngày, và ngay khi vừa tỉnh lại, mọi người liền chạy đi báo tin cho bá tước và phu nhân.

Cô có nên vui mừng không? Hay nên hoảng sợ?

Evelyn… Nếu cô thực sự là Evelyn, thì cha mẹ của cô lúc này chính là bá tước và phu nhân sao?

Cô cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Cơ thể này vẫn còn xa lạ, căn phòng này vẫn còn xa lạ, nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra. Cô cần phải nhanh chóng nhớ lại những gì mình biết về nhân vật Evelyn trong cuốn tiểu thuyết.

Nếu cô không lầm… Evelyn là một tiểu thư danh giá, con gái cả của bá tước xứ Everdeen. Một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp tựa thiên thần nhưng lại mang trong mình số phận đầy bi kịch. Cô ấy yêu điên cuồng vị hôn phu của mình—Reynold, nhưng cuối cùng lại bị phản bội một cách tàn nhẫn.

Còn nữa…

Em gái cô ta, Elara, chính là người đã giật dây mọi bi kịch.

Lòng bàn tay cô siết chặt tấm chăn nhung dày, hơi thở trở nên nặng nề. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt khi nhớ đến kết cục của Evelyn.

Bị hãm hại, bị sỉ nhục, bị phản bội bởi những người mình yêu thương nhất… và cuối cùng, chết một cách oan ức trong tủi nhục.

Khoảnh khắc đó, một quyết tâm mạnh mẽ bùng lên trong lòng cô.

Không. Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Cô không phải Evelyn yếu đuối trong tiểu thuyết. Cô sẽ không để bản thân bị chà đạp như trong nguyên tác. Nếu số phận đã trêu đùa cô, thì cô sẽ nắm lấy vận mệnh này và thay đổi nó theo cách mình muốn.

Cô không muốn chết.

Cô sẽ sống.

Và cô sẽ khiến tất cả những kẻ đã từng đẩy Evelyn vào bi kịch phải trả giá.

Ngay lúc ấy, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng nói chuyện rối rít. Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt lóe lên tia kiên định. Cánh cửa gỗ nặng nề bật mở.

Một cơn gió lạnh từ hành lang ùa vào, làm lay động những tấm rèm trắng mỏng treo gần cửa sổ. Evelyn cứng người, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía cửa, nơi hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen gọn gàng và đôi mắt xám sắc bén như dao. Trên khuôn mặt ông ta có một sự nghiêm nghị khiến người khác vô thức dè chừng. Người còn lại là một phụ nữ thanh lịch với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh u sầu và gương mặt mệt mỏi đầy lo lắng.

Bá tước Arden và phu nhân.

Cô cắn chặt môi, cảm giác trái tim mình đập dồn dập đến mức gần như nghẹt thở.

"Evelyn…" Giọng người phụ nữ khẽ run rẩy, bà ấy bước nhanh đến bên giường cô, đôi mắt đẫm nước khi nhìn thấy con gái mình tỉnh lại.

Bá tước Arden không nói gì, nhưng đôi mắt ông tràn đầy những cảm xúc phức tạp.

Evelyn không biết phải phản ứng ra sao.

Cô đã đọc rất nhiều về họ trong cuốn tiểu thuyết—bá tước là một người lạnh lùng, khó đoán, luôn đặt danh dự của gia tộc lên hàng đầu. Còn phu nhân Arden, mặc dù tỏ ra yêu thương con gái, yếu đuối trước áp lực gia tộc, nhưng đối Evelyn, bà vẫn không thể hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ như cách bà làm với Elara.

Nhưng khi nhìn thấy họ bằng chính đôi mắt này, cô lại cảm nhận được một điều gì đó… chân thật hơn.

"Con có ổn không? Có chỗ nào khó chịu không?" Phu nhân Arden nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói đầy lo lắng.

Evelyn thoáng chần chừ, nhưng rồi khẽ gật đầu.

"Tốt quá… Cảm ơn trời đất…" Phu nhân thở phào, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Bá tước Arden lúc này mới lên tiếng, giọng ông trầm thấp nhưng mạnh mẽ: "Con có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Evelyn cứng đờ.

Chuyện gì đã xảy ra…? Chuyện cô bị ngã xuống hồ? Hay… chuyện cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này?

Cô phải trả lời thế nào đây?

Lựa chọn sai lầm có thể khiến cô bị nghi ngờ, thậm chí đẩy cô vào những rắc rối không lường trước.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"… Con… không nhớ rõ." Cô chậm rãi nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy do dự. "Mọi thứ… rất mơ hồ. Chỉ nhớ rằng con đã ở trong khu vườn… rồi sau đó…"

Cô cố tình ngập ngừng, để lại một khoảng trống đủ cho họ tự điền vào.

Bá tước và phu nhân liếc nhìn nhau. Phu nhân có vẻ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

Bá tước Arden khẽ nhíu mày, nhưng không ép cô.

"Con cứ nghỉ ngơi thêm đi. Khi nào cảm thấy khoẻ hơn, chúng ta sẽ nói chuyện." Ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút cứng rắn.

Evelyn gật đầu, cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai mình. Khi bá tước và phu nhân rời đi, cô thả lỏng cơ thể, ánh mắt trầm xuống. Mọi thứ vẫn còn quá hỗn loạn.

Nhưng có một điều cô biết chắc—cô không thể để bản thân rơi vào số phận bi thảm như trong nguyên tác.

Cô phải thay đổi tất cả.