Evelyn chưa kịp định thần thì hai cô hầu gái đã nhanh nhẹn áp sát, mỗi người một bên đỡ cô dậy khỏi giường như sợ cô tan thành bụi nếu không cẩn thận. Cơ thể này vẫn còn yếu, mỗi bước đi đều loạng choạng như con nai mới tập đi, nhưng ít ra cô không còn cảm giác sắp gục ngay tại chỗ nữa.
"Tiểu thư, để chúng tôi dìu người đi tắm. Người đã hôn mê ba ngày rồi, cơ thể chắc chắn rất mệt mỏi."
Ờ thì… cô cũng cảm thấy mình cần tắm thật. Nhưng vấn đề là—
Hai cô hầu vẫn đứng đó, không có vẻ gì là sẽ rời đi.
Evelyn chớp mắt. "Mấy cô còn đứng đây làm gì?"
Hai cô hầu gái đồng thanh cúi đầu lễ phép. "Chúng tôi sẽ hầu hạ người tắm rửa."
"…"
Khoan, cái gì cơ?
Evelyn nhìn cái bồn tắm to chà bá trước mặt, sau đó lại nhìn hai cô gái vẫn đang chờ lệnh. Được rồi, cô biết đây là thời kỳ quý tộc cổ đại, mấy cảnh "tiểu thư được hầu gái tắm" trong phim cổ trang cô cũng coi rồi. Nhưng bây giờ là cô bị xuyên vào đây, cô là nhân vật chính, và cô phải trải nghiệm cái tình huống xấu hổ này một cách trực tiếp!
Không đời nào!
"Không cần đâu! Ta… ta có thể tự tắm!" Evelyn xua tay rối rít, cố gắng giữ chút tôn nghiêm còn sót lại.
Hai cô hầu nhìn nhau bằng ánh mắt đầy hoang mang, như thể vừa nghe một chuyện động trời. "Nhưng, tiểu thư, người đang yếu lắm, nếu có chuyện gì—"
"Không sao, không sao! Nếu có gì ta sẽ gọi ngay! Nhưng làm ơn… hãy để ta tắm một mình."
Hai cô hầu gái có vẻ không yên tâm lắm, nhưng sau một hồi do dự, họ cũng lui ra ngoài. Evelyn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có chút không gian riêng!
Cô nhanh chóng trút bỏ lớp váy ngủ rườm rà rồi ngâm mình vào bồn nước ấm. Hơi nước bốc lên, làn nước ôm lấy cơ thể làm cô cảm thấy toàn bộ mệt mỏi trong người như tan biến.
"Không tệ…" Cô lẩm bẩm.
Thành thật mà nói, xuyên vào một tiểu thư quý tộc cũng không quá tệ—ít nhất là ở khoản sống xa hoa này.
Nhưng chưa kịp tận hưởng bao lâu, cô đã sớm đối mặt với một vấn đề khác.
...
Sau khi tắm xong, Evelyn bước ra ngoài và ngay lập tức nhìn thấy bộ váy dài thướt tha được chuẩn bị sẵn. Cô tiến lại gần, cầm thử một góc váy rồi nhìn xuống.
… Ủa?
Cái này mặc kiểu gì vậy trời?!
Nhìn sơ qua, cô đã thấy ít nhất ba lớp váy, chưa kể đến dây buộc, khóa kéo, rồi cả cái corset mà người thời này coi là "cực phẩm tôn dáng" nhưng với cô thì chẳng khác gì một cái máy bóp nghẹt sự sống.
Cô nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đống vải vóc như đang đối diện với một con boss khó nhằn trong game.
Được rồi, cô thừa nhận.
Cô cần trợ giúp.
"…Ờm… có ai bên ngoài không?" Cô ngượng ngập lên tiếng.
Cánh cửa lập tức mở ra, hai cô hầu gái đứng chờ sẵn từ bao giờ. Khi thấy cô vẫn còn quấn khăn tắm, họ chỉ mỉm cười dịu dàng.
"Tiểu thư, để chúng tôi giúp người thay đồ."
Evelyn thở dài trong lòng. Cô thực sự không có lựa chọn nào khác.
Sau một hồi vật lộn như một màn biến hình trong phim cổ tích (nhưng đầy sự khổ sở), cuối cùng Evelyn cũng khoác lên người bộ váy lộng lẫy. Cái corset thì bó chặt đến mức cô có cảm giác mình sắp sửa đầu thai, nhưng ít nhất thì giờ đây cô đã trông giống một tiểu thư quý tộc đích thực.
Nhìn vào gương, cô thấy một cô gái với mái tóc vàng bạch kim mềm mại, đôi mắt xanh biếc lấp lánh. Người trong gương đẹp thật đấy… nhưng cũng xa lạ quá chừng.
Thôi kệ đi.
Bây giờ, cô là Evelyn.
Dù muốn hay không, cô vẫn phải bước vào cuộc sống mới này.
Một cô hầu nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Chúng tôi sẽ dìu người xuống phòng ăn."
Evelyn gật đầu, tự nhủ bản thân cứ thuận theo dòng đời đưa đẩy vậy.
...
Khi cánh cửa phòng ăn mở ra, cô khựng lại hai giây. Trước mắt cô là một bàn ăn dài như đường quốc lộ, trên đó chất đầy đồ ăn đủ để mở tiệc buffet miễn phí ba ngày ba đêm. Nào là bánh mì, súp kem, trứng bác, trái cây, bánh ngọt… Nhìn mà muốn khóc. Nhà giàu có khác… đúng là không thể nào hiểu nổi bọn họ nghĩ gì khi làm ăn sáng như chuẩn bị cho một cuộc họp cổ đông.
Cô ngồi xuống ghế, vẫn chưa hết hoang mang. Một cô hầu lặng lẽ rót trà, một người khác cung kính đặt dĩa trước mặt cô, còn cô thì cầm nĩa lên, lặng lẽ đưa một miếng vào miệng.
Vị ngon bùng nổ. Quên hết trời đất. Tạm thời quên luôn số phận bi đát của bản thân. Nhưng khi cô còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn—
RẦM!!!
Cánh cửa gỗ tội nghiệp bị ai đó đẩy mạnh đến mức như muốn rớt khỏi bản lề. Căn phòng ăn sang trọng lập tức biến thành hiện trường động đất cấp độ nhẹ.
Evelyn vừa nâng miếng bánh lên, tay đã đông cứng giữa không trung. Nhìn lên, cô chỉ thấy một bóng dáng lao đến với tốc độ bàn thờ.
Và trước khi cô kịp phản ứng, một vòng tay mềm mại đã siết chặt cô, như thể người này muốn hòa tan luôn cả linh hồn cô vào trong lồng ngực.
"Chị Evelyn! Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi!"
Cái giọng run rẩy này, cái ôm như muốn bẻ gãy xương sườn này… không sai, chỉ có một người mới có thể làm được.
Elara Arden. 16 tuổi. Em gái duy nhất của Evelyn.
Hồi nhỏ nó là cái đuôi di động bám theo cô suốt ngày, còn bây giờ thì đã thành một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu. Nhìn ngoài thì đáng yêu đấy, nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là kẻ đã tiễn cô lên đường trong kiếp trước.
Ờ… bây giờ quên thù hận, ăn sáng trước được không?