Vòng tay của kẻ phản bội.

Nếu Evelyn không biết trước tương lai, chắc chắn trong khoảnh khắc này, cô đã tin sái cổ rằng cô em gái trước mặt mình yêu thương và lo lắng cho cô đến tận trời xanh.

Nhưng Evelyn không còn là Evelyn cũ nữa.

Và cô nhớ rất rõ.

Theo kịch bản trong nguyên tác, Elara chính là con người bí mật đã đẩy chị gái ruột vào hố sâu bi kịch mà không cần nhấc một ngón tay. Không cần bày mưu tính kế, không cần ra lệnh cho ai. Cô ta chỉ việc khóc một cái, lập tức có người xắn tay áo lên ra trận thay mình.

Elara rơi vài giọt nước mắt, Reynold - "hôn phu" của cô bắt đầu nhìn Evelyn bằng ánh mắt như nhìn cái đinh gỉ trong nhà.

Elara ôm mặt tủi thân, cha mẹ lập tức quay lưng với Evelyn như thể cô là con rơi con rớt của hàng xóm.

Elara nở một nụ cười trong sáng, c thế gii đều tin rằng Evelyn chính là con phản diện trời đánh, cần phải bị trừng phạt cho chừa.

Một con người nhẫn tâm nhưng lại chưa từng làm gì quá đáng trước mặt nạn nhân số khổ của mình. Một kẻ chỉ cần diễn vai em gái đáng thương cũng đủ để bóp chết chị gái mà không cần vấy bẩn đôi tay trắng nõn.

Và bây giờ, cô ta đang ôm Evelyn chặt như gấu koala bám cành, run rẩy như thể đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Evelyn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Elara, nhưng trong lòng cô lại lạnh như băng tủ lạnh đời mới.

Cô không đy Elara ra ngay.

Thay vào đó, cô dịu dàng nâng tay, vỗ nhẹ lên lưng Elara như một người chị đầy yêu thương. À không, chính xác hơn là như đang vỗ về một con thú cưng.

"Elara, chị không sao."

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng mang theo độ chân thật chỉ ngang hàng với quảng cáo "ăn là ghiền".

Elara ngước lên, đôi mắt ầng ậng nước, nhìn chằm chằm vào Evelyn như thể đang cố gắng xác nhận đây có phải chị gái mình thật không hay là ai đó đóng thế.

"Thật không? Chị có chắc không? Chị có thấy đau ở đâu không? Có thấy khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra lại không?"

Cô ta bắn liên hoàn câu hỏi như một khẩu súng máy. Evelyn bình tĩnh đón đỡ từng phát đạn bằng ánh mắt tỉnh bơ.

Những lo lắng này… có thật sự là chân thành không?

Nếu là Evelyn trước đây, cô đã bật chế độ "em tôi là thiên thần" ngay lập tức. Nhưng sau khi đọc nguyên tác và phát hiện ra plot twist lật bàn, cô không còn dám tin vào bt c git nước mt nào ca Elara na.

Cô không thể.

Nhưng cô cũng không thể lộ sơ hở.

Nụ cười dịu dàng, chuẩn mẫu chị gái 10/10, lập tức xuất hiện trên mặt Evelyn. Nhưng lần này, nó mang theo một chút khoảng cách tinh tế, như thể đang đặt một rào chắn vô hình.

"Không sao. Chị vẫn ổn."

Elara vẫn ôm cô chặt, cảm giác như đang kiểm tra xem Evelyn có thật là người thật không hay chỉ là ảo giác do khóc nhiều quá mà thấy. Nhưng rồi cô ta thở phào, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm đầy kịch tính.

"Em đã lo lắm đấy… Chị không biết ba ngày qua em đã sợ đến thế nào đâu…"

m, vy sao?

Cô không biết, hay là không muốn biết?

Bàn tay cô khẽ siết chặt khăn trải bàn, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh hoàn hảo như tượng sáp hạng sang.

"Em đã luôn ở bên chị sao?" Evelyn hỏi, tông giọng nghe có vẻ đơn thuần, nhưng thực tế là đang dò xét.

Elara gật đầu ngay lập tức, nhanh đến mức nếu nói dối chắc cũng phải bị méo miệng.

"Dĩ nhiên rồi! Em không rời khỏi dinh thự một bước! Mỗi ngày đều cầu nguyện cho chị tỉnh lại…"

, vy h?

Nếu đúng là vậy, thì ti sao trong nguyên tác không ai nhc đến chuyn này?

Tại sao không ai kể rằng Elara đã lo lắng cho chị gái đến mức ngủ bên giường suốt ba ngày? Không ai nhắc đến việc cô ta đã khóc đến cạn nước mắt vì Evelyn?

Chuyện gì đây? Thế giới này có lỗi hệ thống à?

Evelyn vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng cô là hàng loạt dấu hỏi chấm bay lơ lửng.

Elara đang đóng kch, hay tht s có s khác bit gia thế gii này và nguyên tác?

Nhưng dù là trường hợp nào đi chăng nữa…

Cô cũng s không đ b la thêm mt ln nào na.

Evelyn chậm rãi đặt dao nĩa xuống đĩa, ánh mắt ánh lên sự trầm tư sâu sắc như triết gia vừa lĩnh hội chân lý mới. Elara vẫn chưa buông cô ra hoàn toàn, nhưng cái ôm đã dần lỏng hơn. Cảm giác ấm áp từ em gái lan tỏa, nhưng lòng Evelyn vẫn lạnh như băng.

Cô không đẩy Elara ra, cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

"Con bé này đang gi trò gì đây?"

Câu nói đầy xúc động, đôi mắt long lanh như sắp khóc, giọng điệu run run… Nếu là Evelyn trước đây, cô đã tin sái cổ.

Nhưng Evelyn của hiện tại?

Không, cm ơn.

"Chị, thật sự không sao chứ?" Elara hỏi lần nữa, giọng ngọt như rót mật, nhưng Evelyn lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Cô mỉm cười, dịu dàng như cơn gió xuân nhưng mang theo hương vị của một cơn bão.

"Ừ. Chị không sao."

Elara khẽ thở phào, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Evelyn, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

Cô ta muốn kiểm tra xem Evelyn có còn là con ngốc dễ dụ như trước hay không sao?

Nếu vậy, thì chúc mừng, cô ta sẽ phải thất vọng rồi.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lách cách của thìa bạc va vào đĩa sứ khi các hầu gái lặng lẽ sắp xếp lại bàn ăn. Một số ánh mắt kín đáo liếc nhìn hai chị em nhà Riegrow, nhưng không ai dám hó hé nửa lời.

Cuối cùng, Elara là người phá vỡ sự im lặng.

"Ba mẹ… có nói gì với chị không?" Giọng điệu nghe như thể vô tình, nhưng ánh mắt lại lấp ló ý đồ thăm dò.

Evelyn nhìn em gái, chậm rãi gật đầu.

"Họ rất vui mừng khi thấy chị tỉnh lại."

Elara hơi nheo mắt. "Vậy sao?"

"Phải." Evelyn nhấp một ngụm nước, đôi mắt ánh lên tia sắc bén ẩn giấu. "Ba nói chị khiến họ lo lắng rất nhiều. Còn mẹ… mẹ đã khóc khi nhìn thấy chị tỉnh lại."

Elara: ...Gì cơ?

Evelyn quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của Elara.

Và ngay giây tiếp theo, khi cô ta cắn môi, bàn tay siết chặt, Evelyn biết chắc một điều:

Trò chơi tâm lý vừa chính thức bắt đầu.