Văn Án

Tại Tư Mệnh Tinh Quân Điện, nước trong đồng hồ nhỏ tí tách từng giọt, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, đơn điệu đến mức khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.

Bên cạnh cây cột sơn son, Đồng Nhi, tiểu tiên đồng với hai búi tóc gọn gàng, tựa người vào, miệng khẽ hé mở, hơi thở đều đều. Hiển nhiên, hắn đã chìm vào giấc mộng đẹp giữa chốn thiên cung vô tận này.

Ở nơi cao xa này, trời đất luân chuyển, nhưng ngày trôi qua vẫn tẻ nhạt như thường lệ.

Tư Mệnh Tinh Quân Điện, một trong bảy mươi hai điện lớn của Thiên Cung, vốn là nơi không phải ai cũng có thể tự tiện xông vào.

Thế nhưng hôm nay...

Trong cơn mơ màng, Đồng Nhi bất giác nhíu mày, tai hắn chợt bắt được một âm thanh lạ—tiếng bước chân, nhẹ nhàng nhưng không hề xa lạ.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ ràng.

Đồng Nhi mở choàng mắt, còn chưa kịp định thần đã thấy trước mắt *một bộ váy cư thêu mười sáu phó tương phi xẹt qua người hắn.

Váy lụa phiêu diêu tựa dải ngân hà rực rỡ, ánh kim tuyến phản chiếu lung linh, sắc màu diễm lệ đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Bóng người phiêu dật như mây bay, chỉ trong nháy mắt đã đi xa dần.

Ngay lúc đó, Đồng Nhi giật mình nhảy dựng lên, cả người run rẩy, dùng giọng nói lớn nhất cuộc đời mình hét lên:

"Tinh Quân! Không ổn rồi! Dao Cơ Tiên Tử đến đây!"

"Tiên tử."

Tư Mệnh Tinh Quân ngồi ngay ngắn trên bậc đá cao, thân vận bạch y phiêu dật, gương mặt tuấn nhã nhưng lúc này lại đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Không phải bản quân cố ý làm khó ngươi."

Giọng nói hắn trầm ổn, từng câu từng chữ mang theo sự cương nghị của người cai quản luân hồi.

"Mệnh định là vật quan trọng trong quỹ đạo luân hồi, vô luận thế nào, bản quân cũng không thể giao nó cho ngươi."

Nói đến đây, hắn thấy thiếu nữ trước mặt khẽ cúi đầu, đôi mắt đẹp dần phủ một tầng ảm đạm, sắc mặt suy sụp đến mức khiến người ta không khỏi động lòng.

Tư Mệnh Tinh Quân thở dài, giọng nói dịu xuống, khẽ khuyên nhủ:

"Tiên tử, xin hãy nghe bản quân một lời."

"Ngươi không đành lòng nhìn Phi Quang Thần Tướng bị đánh rớt xuống phàm trần, nhưng hắn đã thất lạc bảo bình yêu làm loạn, theo thiên luật, lẽ ra phải hồn phi phách tán mới đúng."

"Nay, hắn đã hoàn thành luân hồi, vẫn còn cơ hội trở lại Thiên Cung."

"Tiên tử cần gì phải xả thân, đi theo hắn vào chốn hồng trần?"

Thiếu nữ đứng lặng trước mặt hắn, thân hình mảnh mai nhưng lại mang theo một cỗ kiên định vô cùng.

Nàng không ai khác, chính là Dao Cơ Tiên Tử, người vừa được Đồng Nhi nhắc đến.

Nàng năm nay vừa tròn mười sáu, độ tuổi như đóa hoa chớm nở, dù chưa hoàn toàn bừng sắc nhưng vẻ đẹp đã sớm đoạt phách lòng người.

Nét ngây thơ chưa phai, dung nhan tuyệt sắc đã hiện rõ, khiến người ta không thể không kinh diễm.

Ngay cả Tư Mệnh Tinh Quân, kẻ đã nhìn quen vô số nữ tiên nhân khắp chư thiên vạn giới, cũng không khỏi âm thầm khen một câu—

"Thiên Đế vị này tiểu nữ nhi, quả thực là mỹ nhân số một của tam giới."

Dao Cơ tiên tử khẽ cất giọng ôn nhu, đôi mắt trong trẻo nhưng kiên định vô cùng:

"Tinh Quân chưởng quản tinh mệnh, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết."

"Chúng ta, những thần linh bước vào vòng luân hồi của trời đất, mỗi lần tái sinh, thần tính trong người lại càng phai nhạt. Khi thần tính hoàn toàn biến mất... sẽ không còn cách nào trở lại Thiên Cung nữa."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng hàm chứa một nỗi bi thương sâu kín.

Nàng nhớ lại cảnh Phi Quang từ Thiên Môn rơi xuống, bóng dáng cao ngạo ngày nào bị ánh chớp xé rách, lao thẳng xuống trần gian...

Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc ấy, trái tim nàng như bị ai đó siết chặt, từng cơn đau âm ỉ dâng lên.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết hơn bao giờ hết.

"Ta đã cầu xin phụ thân chuẩn cho phép, trợ giúp Phi Quang ca ca một tay."

"Nếu sau khi hạ phàm, ta có thể khiến hắn nhớ lại ký ức kiếp trước, dù hắn không tìm lại được bình yêu làm, phụ thân vẫn có thể mở một con đường, cho hắn trở về."

Nàng nói dứt khoát, không chút do dự, như thể tất cả đã được sắp đặt trong lòng từ lâu.

"Ồ?"

Nghe xong lời này, Tư Mệnh Tinh Quân không khỏi kinh ngạc, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia suy tư.

Người đời thường đồn rằng Thiên Đế sủng ái nhất chính là ấu nữ Dao Cơ, nay xem ra...

Lời đồn quả không phải là hư vọng.

Phi Quang—thần tướng trấn thủ Hồng Uyên Các, trong một trận chiến với yêu vật, vô ý làm thất lạc chí bảo Bình Yêu Lam.

Bảo vật rơi vào chốn trời đất luân hồi, gây ra chấn động không nhỏ.

Bình Yêu Lam can hệ quá lớn, liên quan đến trật tự của thiên địa, vì vậy khi sự việc truyền đến tai Thiên Đế, cơn thịnh nộ của ngài bùng lên dữ dội.

Trong cơn giận, Thiên Đế suýt chút nữa đã ra lệnh đánh tan hồn phách Phi Quang, để hắn vĩnh viễn không thể đầu thai.

Nhưng rồi, vào phút cuối, ngài lại thay đổi quyết định—

Phi Quang bị giáng xuống phàm trần, bước vào vòng luân hồi, chỉ khi tìm lại được Bình Yêu Lam, hắn mới có thể quay về Thiên Cung.

Sau khi nghe tin, Dao Cơ tức tốc chạy đến Thiên Môn, nhưng lúc nàng đến nơi, Phi Quang đã rơi xuống nhân gian.

Không còn cách nào khác, nàng vội vàng đến Tư Mệnh Tinh Quân Điện, dập đầu cầu xin Tư Mệnh Tinh Quân giao mệnh định của Phi Quang chuyển thế cho nàng, để nàng hạ phàm tìm kiếm hắn.

Nhưng Tư Mệnh Tinh Quân đương nhiên không thể đồng ý.

Hai người giằng co suốt mấy tháng trời, hắn vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.

Không ngờ, khi mọi chuyện tưởng chừng như vô vọng, Thiên Đế lại đích thân cho phép Dao Cơ xuống trần—một sự nhượng bộ hiếm hoi đối với nàng.

Tư Mệnh Tinh Quân nhìn Dao Cơ một lúc lâu, ánh mắt thâm sâu, cuối cùng khẽ thở dài:

"Cũng được. Đã là ý chỉ của Thiên Đế, bản quân cũng không thể chối từ."

Nói rồi, hắn vươn tay lắc nhẹ chuông đồng trên bàn, âm thanh lanh lảnh vang lên trong đại điện.

"Đồng Nhi, đi lấy mệnh định số Đệ Giáp - Đệ Nhất Bách Bát Thập Nhị."

"Đa tạ Tinh Quân."

Trên gương mặt tinh xảo như họa của Dao Cơ, một nụ cười khẽ nở rộ, dịu dàng mà lấp lánh như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.

Nàng quỳ gối cúi đầu, tóc dài mềm mại rơi xuống váy, tựa như ngân hà trút xuống nhân gian, nhẹ nhàng quấn lấy những tầng lụa mỏng, vẽ nên một cảnh sắc đẹp đến mơ hồ.

Tư Mệnh Tinh Quân nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm như biển, khóe môi chợt cong lên, cười nhàn nhạt:

"Bản quân mạo muội hỏi một câu—Tiên tử vì Phi Quang bôn ba đến mức này, rốt cuộc là vì điều gì?"

Lời vừa dứt, gò má Dao Cơ lập tức ửng đỏ, như đóa sen chớm nở giữa hồ thu.

Nàng hơi cúi đầu, giọng nói có chút lúng túng:

"Ta và Phi Quang ca ca cùng nhau lớn lên, nay hắn gặp đại nạn, ta vì hắn mà bôn ba, cũng chỉ là vì toàn vẹn phần tình nghĩa này."

"Ồ?"

Tư Mệnh Tinh Quân cười khẽ, ánh mắt thâm trầm như thấu suốt lòng người.

Hắn đã nhìn quá nhiều nhân sinh trăm kiếp, chỉ cần thoáng quan sát đôi mắt nàng, thấy được ánh ngượng ngùng nơi khóe mi, là liền hiểu ngay chân tướng.

Dao Cơ tiên tử thầm mến Phi Quang Thần Tướng đã lâu—lời đồn không phải là hư vọng.

Ngay lúc này, Đồng Nhi phụng mệnh mang mệnh định đến, cung kính dâng lên một quyển sách ánh lên quầng sáng nhàn nhạt, như thể chứa đựng thiên cơ của trời đất.

Tư Mệnh Tinh Quân đưa tay nhận lấy, sau đó không chút do dự giao cho Dao Cơ, ánh mắt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Tiên tử, thỉnh giữ cẩn thận—đây là mệnh định chuyển thế của Phi Quang."

Nghe thấy lời ấy, Đồng Nhi thoáng sững sờ, ánh mắt kinh ngạc lặng lẽ liếc nhìn Tư Mệnh Tinh Quân, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại đành nuốt xuống.

Dao Cơ không hề để ý đến khoảnh khắc nhỏ bé này.

Nàng như thể vừa nhận được chí bảo, cẩn thận nâng mệnh định trong tay, ánh mắt lấp lánh như trân quý vật quan trọng nhất đời mình.

Dao Cơ quyết tâm hạ phàm, giúp Phi Quang tìm về ký ức.

Nàng không phải là thần linh bị phạt giáng xuống thế gian, vậy nên không cần trải qua luân hồi, không phải đầu thai, cũng không chịu khổ kiếp người.

Nhưng linh hồn nàng vẫn cần bám vào thân xác của một phàm nhân, vì thế mà đánh mất hết thảy thần lực.

Để có thể nhanh chóng tìm được Phi Quang, phương pháp duy nhất chính là có được mệnh định của hắn, sau đó dựa vào những mô tả trong đó để truy tìm từng kiếp chuyển thế của hắn trong nhân gian.

"Bản quân có một vật muốn tặng cho tiên tử."

Dao Cơ vốn định cáo từ, nhưng lời của Tư Mệnh Tinh Quân khiến nàng khẽ khựng lại.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy hắn từ trong tay áo rút ra một vật nhỏ—

Một chiếc la bàn tinh xảo, nhỏ nhắn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Vật này gọi là Dẫn Mệnh Bàn."

Tư Mệnh Tinh Quân thong thả mở lời, ánh mắt sâu xa:

"Khi mở ra mệnh định, tiên tử có thể sử dụng nó. Vật này sẽ giúp tiên tử bám vào thân xác của một người có quan hệ thân cận với mệnh định chủ nhân, để linh hồn tiên tử có thể hòa nhập cùng thân xác ấy."

Dao Cơ khẽ giật mình, theo bản năng liếc nhìn Tư Mệnh Tinh Quân một lần nữa.

Nàng biết hắn vốn không hề đồng ý chuyện nàng hạ phàm, nhưng nay lại chủ động đưa ra vật này giúp nàng...

Vì sao?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Tư Mệnh Tinh Quân chỉ cười nhạt, giọng nói mang theo ý sâu xa khó đoán:

"Đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên. Mệnh định đã giao cho tiên tử, bản quân đương nhiên cũng mong tiên tử có thể thuận lợi quay về."

Dao Cơ nghe vậy, khẽ nhếch môi, nụ cười tự tin mà trịnh trọng, như thể nàng đã hạ quyết tâm.

Nàng cầm lấy mệnh định cùng Dẫn Mệnh Bàn, nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Dáng vẻ yểu điệu, thân ảnh mềm mại nhanh chóng khuất dần sau cánh cửa điện.

Chỉ đến khi nàng hoàn toàn biến mất, Đồng Nhi mới không nhịn được mà nhỏ giọng thắc mắc:

"Tinh Quân, vừa rồi ngài bảo tiểu nhân đi lấy... không phải là mệnh định chuyển thế của Phong Tuấn Thần Quân sao? Vì sao... lại là mệnh định của Phi Quang?"

Tư Mệnh Tinh Quân khẽ nhấc ly ngọc trên bàn, ánh mắt mờ mịt như sương khói.

Hắn lặng lẽ uống cạn tàn rượu, rồi khẽ thở dài, giọng nói vừa như than thở, vừa như tự giễu:

"Hảo Đồng Nhi, việc này... không thể nói, không thể nói..."