London vào một tối tháng Mười Một lạnh giá, khi màn sương dày đặc bao phủ thành phố như một tấm chăn xám xịt, nặng nề. Eleanor Grayson đứng lặng lẽ bên thành cầu Blackfriars, đôi tay đeo găng bằng len đen nắm chặt lan can sắt lạnh buốt, những ngón tay run rẩy không hẳn vì cái rét thấu xương mà vì một nỗi bất an đang gặm nhấm tâm hồn cô. Dòng Thames chảy chậm rãi bên dưới, mặt nước đen kịt lấp lánh ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường xa xa, như thể dòng sông đang thì thầm những câu chuyện mà không ai có thể nghe rõ. Ở tuổi hai mươi sáu, Eleanor đã quen với cảm giác cô đơn, nhưng tối nay, nỗi cô đơn ấy không còn là một người bạn đồng hành lặng lẽ. Nó biến thành một kẻ thù, đè nặng lên lồng ngực cô, khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.
Ba tuần trước, người đàn ông cô yêu hơn cả chính mình, James Carver, đã biến mất khỏi cuộc đời cô. Anh không phải kiểu người rời đi mà không một lời từ biệt, không một dấu hiệu báo trước. James là một nhà báo tự do, một người đàn ông sống với đam mê cháy bỏng, luôn mang theo cuốn sổ tay lem mực và đôi mắt sáng rực mỗi khi kể cô nghe về những bí ẩn anh khám phá trong lòng thành phố. Anh thường ngồi hàng giờ trong căn phòng nhỏ của cô, dưới ánh sáng vàng cam của ngọn đèn dầu, kể về những câu chuyện kỳ lạ: những vụ án chưa được giải mã, những bóng dáng lẩn khuất trong ngõ hẻm tối tăm, và những âm mưu bị chôn vùi dưới lớp bụi của London cổ kính. Eleanor yêu anh không chỉ vì sự thông minh hay lòng dũng cảm, mà còn vì cách anh khiến cô cảm thấy mình là một phần của thế giới rộng lớn ấy, dù cô chỉ là một cô gái bình thường làm việc trong tiệm may trên phố Strand.
Lần cuối cùng họ gặp nhau, ký ức ấy vẫn còn tươi mới như vết thương chưa lành. Đó là một buổi chiều mưa, khi những giọt nước rơi tí tách trên mái hiên căn nhà trọ tồi tàn của cô. James bước vào, áo khoác dài ướt sũng, tóc bết lại trên trán, nhưng ánh mắt anh lại mang một vẻ kỳ lạ, vừa lo lắng vừa kiên định. Anh không nói nhiều như mọi khi. Thay vào đó, anh kéo cô vào vòng tay, ôm cô thật chặt, như thể đó là lần cuối cùng anh có thể làm điều ấy. Hơi thở anh phả vào tai cô, ấm áp nhưng run rẩy. Anh thì thầm rằng anh không muốn cô bị cuốn vào chuyện này, rằng cô phải ở lại, phải an toàn. Eleanor đã cố hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh chỉ lắc đầu, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Trước khi rời đi, anh đặt vào tay cô một chiếc mặt dây chuyền bạc nhỏ xíu, sợi dây mảnh mai quấn quanh ngón tay cô như một lời hứa không lời. Rồi anh bước ra ngoài, hòa vào màn mưa, để lại cô đứng đó, ngơ ngác và trống rỗng.
Giờ đây, đứng bên dòng Thames, Eleanor sờ lên chiếc mặt dây chuyền ấy, cảm nhận bề mặt lạnh lẽo của nó dưới lớp găng tay. Anh đã tặng nó cho cô vào một buổi tối mùa xuân, khi họ cùng đi dạo dọc bờ sông, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt anh. Anh nói rằng đây là lời thề của anh, rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn tìm đường trở về bên cô. Lời nói ấy từng là ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô qua những ngày đông lạnh giá, nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một tiếng vọng xa xăm, bị màn sương và tiếng gió cuốn trôi. James đã biến mất, không một tin tức, không một dấu vết. Cô đã đến văn phòng nhỏ của anh ở Holborn, nhưng nơi đó trống rỗng, chỉ còn lại vài tờ giấy vụn và mùi mực cũ. Cô hỏi những người quen biết anh, từ ông chủ quán rượu trên phố Drury Lane đến cô gái bán hoa bên ga tàu, nhưng không ai biết anh đã đi đâu. Một số người thì thào rằng anh đã dính vào rắc rối lớn, rằng những câu chuyện anh điều tra đã dẫn anh đến những nơi không nên đến. Nhưng Eleanor không tin anh đã bỏ cô. Không thể nào.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào màn sương dày đặc phía trước. Đâu đó trong thành phố này, James vẫn còn sống, cô cảm nhận được điều đó. Nhưng anh đang ở đâu? Điều gì đã khiến anh rời xa cô? Những câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí cô, như những con sóng nhỏ lặng lẽ vỗ vào bờ sông. Cô hít một hơi thật sâu, hơi lạnh tràn vào phổi, làm cô tỉnh táo hơn. Cô không thể cứ đứng đây, để nỗi đau và sự bất lực nuốt chửng mình. Cô phải tìm anh, dù cái giá phải trả là gì.
Trái tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy nó như muốn phá vỡ lồng ngực. Cô vội hỏi rằng anh là ai, James đang ở đâu, nhưng chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng trả lời. Cuộc gọi đã ngắt. Eleanor nhìn xuống chiếc đồng hồ bỏ túi. Bảy giờ bốn mươi lăm. Cô còn chưa đầy một tiếng để đến phố Fleet, một con đường không quá xa nhưng cũng không gần trong cái thời tiết tồi tệ này. Người đàn ông đó là ai? Anh ta biết gì về James? Lòng cô tràn ngập nghi ngờ, nhưng đồng thời là một tia hy vọng nhỏ bé, như ngọn đèn lập lòe trong cơn bão. Đây là manh mối đầu tiên cô có sau ba tuần dài đằng đẵng.
Cô nhét điện thoại và đồng hồ vào túi, kéo cao cổ áo khoác để chắn gió. Đôi giày của cô vang lên những tiếng lẹp kẹp trên mặt đá ướt át khi cô bước nhanh qua cầu, tiến vào mê cung của những con phố hẹp. Màn sương quấn quanh cô, che khuất tầm nhìn, nhưng cô không dừng lại. Mỗi bước chân là một lời khẳng định, một lời thề thầm lặng. Cô nghĩ rằng James, anh không thể trốn khỏi em mãi mãi. Dù anh đang chạy trốn điều gì, dù thế giới này có cố chia cắt chúng ta, em sẽ tìm ra anh. Chỉ vì hai chữ tình yêu.
Quán rượu Red Lion nằm ở cuối phố Fleet, một nơi ồn ào và đầy khói thuốc, nơi những người đàn ông tụ tập sau một ngày dài làm việc. Eleanor chưa từng đến đó, nhưng cô đã nghe James nhắc đến nó vài lần, rằng đó là nơi anh gặp gỡ những nguồn tin bí mật. Cô không biết người đàn ông kia là bạn hay thù, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì để có được câu trả lời. Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo hơi lạnh từ dòng Thames, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa đã bùng lên. Ngọn lửa ấy sẽ dẫn cô qua bóng tối, đến với James, đến với sự thật.