Eleanor Grayson bước qua những con phố hẹp của London, đôi giày lấm bùn vang lên tiếng lẹp kẹp trên mặt đá ẩm ướt. Màn sương tháng Mười Một vẫn dày đặc, quấn quanh cô như những cánh tay vô hình, cố giữ cô lại. Nhưng cô không dừng bước. Trái tim cô đập mạnh, không chỉ vì cái lạnh cắt da mà còn vì hy vọng mong manh đang cháy trong lồng ngực. Người đàn ông bí ẩn trên điện thoại đã hứa sẽ cho cô biết điều gì đó về James, và dù cô không chắc anh ta là ai hay có thể tin được không, cô vẫn phải đi. Phố Fleet không xa cầu Blackfriars, nhưng trong cái thời tiết này, mỗi bước chân đều như một thử thách. Cô kéo cao cổ áo khoác, đôi tay run run ôm lấy chiếc mặt dây chuyền bạc James để lại, như thể nó là ngọn đèn dẫn lối qua bóng tối.
Quán rượu Red Lion hiện ra trước mắt cô khi đồng hồ điểm tám giờ năm mươi lăm. Tòa nhà cũ kỹ nép mình giữa hai cửa hiệu tối om, ánh sáng vàng cam từ những ô cửa sổ rọi ra ngoài, hắt lên lớp sương một quầng sáng mờ ảo. Tiếng cười ồn ào và mùi bia thoảng ra từ cánh cửa gỗ sứt sẹo. Eleanor dừng lại một lúc, hít sâu để lấy bình tĩnh. Cô chưa từng đến nơi này, nhưng James đã nhắc đến nó vài lần trong những câu chuyện của anh. Anh nói rằng đây là nơi anh gặp gỡ những người cung cấp tin tức, những kẻ sống trong bóng tối của London, biết những điều không ai dám nói ra. Cô tự hỏi liệu người đàn ông kia có phải một trong số họ, hay anh ta là một mối nguy hiểm mà James từng cảnh báo cô tránh xa.
Cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ treo trên cánh cửa kêu leng keng. Bên trong quán rượu là một thế giới khác: khói thuốc mù mịt, tiếng ly bia chạm nhau, và những giọng nói ầm ĩ của đám đàn ông mặc áo khoác sờn. Một vài ánh mắt liếc về phía cô, nhưng chẳng ai bận tâm lâu. Eleanor không phải người nổi bật, với mái tóc nâu buộc gọn và chiếc áo khoác giản dị. Cô đảo mắt quanh phòng, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. Người đàn ông không nói rõ anh ta trông như thế nào, nhưng cô cảm thấy anh ta đang quan sát cô từ một góc khuất.
Một bàn tay đặt lên vai cô, khiến cô giật mình quay lại. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt góc cạnh ẩn dưới vành mũ phớt kéo thấp. Đôi mắt anh ta sắc lạnh, nhưng không hẳn là thù địch. Anh ta mặc áo khoác dài màu xám, đôi giày bốt lấm lem bùn như vừa đi qua những con đường tồi tệ nhất của thành phố. Anh ta cúi đầu nhẹ, giọng trầm thấp vang lên rõ ràng.
"Cô là Eleanor Grayson?" anh ta hỏi.
Cô gật đầu, cố giữ giọng mình bình tĩnh. "Phải. Anh là ai? Anh biết gì về James?"
Người đàn ông không trả lời ngay. Anh ta ra hiệu cho cô đi theo, dẫn cô qua đám đông đến một góc khuất gần lò sưởi. Ngọn lửa tí tách trong lò sưởi hắt lên khuôn mặt anh ta những bóng sáng lập lòe, làm nổi bật vết sẹo mờ chạy dọc hàm trái. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ, chỉ tay vào ghế đối diện. Eleanor ngập ngừng, nhưng rồi cũng ngồi, đôi tay siết chặt trên bàn.
"Tôi tên là Thomas Reid," anh ta nói, giọng đều đều nhưng có sức nặng. "Tôi từng làm việc với James. Không hẳn là bạn, nhưng cũng không phải kẻ thù. Anh ấy đang gặp rắc rối lớn, và tôi nghĩ cô có quyền biết."
Eleanor nín thở, trái tim cô đập nhanh hơn. "Rắc rối gì? Anh ấy ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy."
Thomas nghiêng người về phía trước, ánh mắt anh ta khóa chặt vào cô. "Cô không hiểu đâu, cô Grayson. James không muốn cô dính vào chuyện này. Anh ấy bảo tôi giữ cô tránh xa, nhưng tôi thấy cô không phải loại người dễ bỏ cuộc. Tôi đúng chứ?"
Cô mím môi, cố ngăn nước mắt chực trào. "Anh ấy là tất cả với tôi. Nếu anh ấy gặp nguy hiểm, tôi phải giúp anh ấy. Anh nói đi, chuyện gì đang xảy ra?"
Thomas thở dài, lấy từ túi áo một điếu xì gà ngắn, châm lửa rồi nhả khói lên trần nhà. Anh ta nhìn cô một lúc, như thể đang cân nhắc xem có nên nói hết sự thật không. Cuối cùng, anh ta hạ giọng, nói chậm rãi. "James đang điều tra một nhóm người. Những kẻ quyền lực, giàu có, và nguy hiểm. Họ không thích ai nhòm ngó vào bí mật của họ, và James đã đi quá xa. Ba tuần trước, anh ấy đến gặp tôi, nói rằng anh ấy tìm ra thứ gì đó lớn, đủ để khiến cả London rung chuyển. Nhưng rồi anh ấy biến mất. Tôi không biết anh ấy còn sống hay đã chết, nhưng nếu cô muốn tìm anh ấy, cô phải sẵn sàng đối mặt với những thứ cô chưa từng tưởng tượng."
Eleanor cảm thấy máu trong người mình lạnh đi. Cô biết James luôn đam mê công việc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ dấn thân vào thứ gì đó nguy hiểm đến vậy. Cô nhìn thẳng vào Thomas, giọng cô run run nhưng kiên định. "Anh biết anh ấy ở đâu, đúng không? Đưa tôi đến đó. Tôi không sợ."
Thomas nhếch môi, nụ cười không chút vui vẻ. "Cô nói hay lắm, nhưng cô không hiểu mình đang đòi hỏi gì. Những người này không đùa. Họ sẽ giết cô mà không chớp mắt, chỉ để bịt miệng. James không muốn điều đó. Anh ấy bảo tôi rằng nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, tôi phải bảo vệ cô."
"Tôi không cần anh bảo vệ!" Eleanor gần như hét lên, khiến vài người gần đó quay đầu nhìn. Cô hạ giọng, nhưng sự tức giận vẫn bùng cháy trong mắt cô. "Tôi cần James. Nếu anh biết điều gì, hãy nói cho tôi. Tôi sẽ tự mình tìm anh ấy."
Thomas im lặng, nhả một vòng khói nữa. Anh ta rút từ túi áo một mẩu giấy nhàu nhĩ, đẩy nó qua bàn về phía cô. "Đây là thứ cuối cùng James để lại cho tôi. Một địa chỉ ở East End. Anh ấy nói nếu tôi định tìm anh ấy, hãy đến đó. Nhưng tôi cảnh báo cô, cô Grayson, nơi đó không dành cho những người như cô."
Eleanor cầm mẩu giấy, mở nó ra. Dòng chữ nguệch ngoạc của James hiện lên rõ ràng: "Kho hàng số 7, bến tàu Wapping." Tim cô nhảy lên trong lồng ngực. Đây là dấu vết đầu tiên, là sợi dây kết nối cô với James. Cô ngẩng lên nhìn Thomas, giọng cô chắc chắn hơn bao giờ hết. "Cảm ơn anh. Tôi sẽ đi."
Thomas lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế. "Đừng cảm ơn tôi vội. Nếu cô chết ở đó, đừng trách tôi không cảnh báo. Và nếu cô sống sót, hãy nói với James rằng tôi không còn nợ anh ấy nữa." Anh ta quay đi, hòa vào đám đông, để lại cô ngồi đó với mẩu giấy trong tay.
Eleanor nhìn chằm chằm vào dòng chữ của James, ngón tay run run chạm vào nét mực. Cô không biết East End là nơi thế nào, nhưng cô từng nghe James kể về nó: một mê cung của những con hẻm tối tăm, nơi bọn trộm cắp và kẻ giết người ẩn náu. Cô không có kinh nghiệm, không có vũ khí, chỉ có tình yêu và quyết tâm cháy bỏng. Nhưng thế là đủ. Cô đứng dậy, bước ra khỏi quán rượu, không để ý đến cái lạnh đang cắn vào da thịt.
Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, cuốn theo hơi nước từ dòng Thames. Eleanor nhìn về phía đông, nơi bóng tối sâu thẳm hơn cả màn sương đang chờ đợi cô. Cô thì thầm với chính mình. "James, em sẽ tìm anh. Dù phải trả giá bằng gì, em sẽ đưa anh về. Chỉ vì hai chữ tình yêu."
Cô bắt đầu bước đi, bóng dáng nhỏ bé của cô dần tan vào màn đêm London, hướng đến một hành trình mà cô chưa hề sẵn sàng, nhưng không thể quay đầu .