Từ trong cánh rừng đi ra, hai người có chút mệt mỏi. Thật sự linh khí nơi đây quá mỏng manh, cho dù dùng toàn lực hấp thụ cũng phải mất đến hai, ba ngày. Mà thời gian bọn họ thì không còn nhiều — chỉ sợ trước khi hấp thụ đầy linh khí, bọn họ đã bị Thượng Quan gia bắt được rồi.
Nghĩ tới đây, Thanh Hàn nhíu mày, cùng Thanh Tuyết đi về phía tòa thành cách đó không xa. Trên đường, hắn dò hỏi:
"—Ngươi có ý định gì không, Thanh Tuyết? Ta đoán chắc hẳn thế giới này không chỉ có mình ta với ngươi tu tiên đâu, đúng không?"
Thanh Tuyết nhìn hắn, sau đó gật đầu:
"—Quả thật có. Thế giới này vừa bước qua mạt thế không lâu, linh khí tuy suy giảm nhưng sớm sẽ khôi phục. Tiên giả cũng sẽ xuất hiện trở lại thôi."
Thanh Hàn kinh ngạc. Hai người tiến vào thành, nộp tiền xong thì thuê một tòa khách điếm. Vào trong phòng, cả hai đều trầm ngâm.
Thanh Hàn ngồi xuống một góc, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Câu nói của Thanh Tuyết khiến hắn nghĩ tới vô số khả năng. Thế giới này vốn đã bước vào mạt thế, nhưng nay linh khí đang dần khôi phục. Nếu tiên giả xuất hiện trở lại, chẳng mấy chốc sẽ có người tìm ra họ. Điều đó chính là một mối đe dọa lớn.
"Hai chúng ta có thể làm gì trong thời gian ngắn như vậy?" – Thanh Hàn hỏi, giọng mang theo chút lo lắng.
Thanh Tuyết ngồi đối diện, tay vuốt nhẹ chiếc ly gốm.
"—Chúng ta không thể chỉ dựa vào linh khí hiện tại để tu luyện. Với lại, chỉ hai ta ở cảnh giới này thì không thể chống lại Thượng Quan gia được. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải học cách tự bảo vệ mình — không chỉ trước các tiên giả có thể xuất hiện, mà còn trước thế lực tài phiệt hiện tại là Thượng Quan gia."
Thanh Hàn gật đầu, trầm ngâm một lát.
"—Vậy ngươi có kế hoạch gì chưa?"
Thanh Tuyết suy nghĩ, ánh mắt lóe sáng:
"—Tạm thời chưa, nhưng trước mắt phải rời khỏi Minh Quốc, tránh né móng vuốt của Thượng Quan gia."
Thanh Hàn im lặng một lúc rồi nói:
"—Được. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát. Còn về Thượng Quan gia... ta e rằng chúng ta sẽ không thể trốn tránh mãi. Trước sau gì cũng phải rời đi."
Thanh Tuyết nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
"—Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị một kế hoạch thoát thân thật cẩn thận. Không chỉ để tránh kẻ địch, mà còn phải tìm cách phát triển thực lực mà không bị phát hiện."
Thanh Hàn trầm mặc. Sau đó, hắn hỏi:
"—Thường tu sĩ phải có Tông môn sao?"
Nghe vậy, Thanh Tuyết trầm ngâm một hồi mới đáp:
"—Có thì có, nhưng hiện tại họ có lẽ chưa thức tỉnh, hoặc đã thức tỉnh nhưng chưa lộ diện. Ta nhớ, kiếp trước ta từng bái nhập vào một đại tông — Đạo Linh Tông, nằm ở phương Nam, cách Đại Minh rất xa. Nếu họ đã thức tỉnh, thì từ giờ tới đó... có lẽ sẽ mất cả đời."
Thanh Hàn nghi hoặc:
"—Nhưng nếu chúng ta cảnh giới cao thì có thể đến đó chứ?"
Thanh Tuyết gật đầu:
"—Nếu đạt đến Trúc Cơ, tích cốc thành công — không cần ăn uống mà chỉ hấp thụ linh khí để sống — thì chỉ mất một, hai năm là tới được."
Thanh Hàn kinh ngạc. Hắn cũng hiểu tu sĩ khác võ giả. Võ giả dù chênh nhau hai ba tiểu cảnh giới vẫn có thể chiến được, nhưng tu sĩ thì không. Người hơn nhau một cảnh giới đã là khác biệt một trời một vực.
Đối với thiên kiêu thì không sao, nhưng với tu sĩ bình thường — chênh lệch một cảnh giới thôi cũng đã như rãnh trời.
Cả hai im lặng suy nghĩ, không gian trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Thanh Hàn nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:
"—Nhưng ở lại cũng không phải cách. Hiện tại ta nên di chuyển, cứ tiến về phương Nam dần dần, vừa đi vừa tu luyện. Với thực lực hai ta hiện tại, nếu không gặp phải Tông Sư hay Chân Nguyên cảnh võ giả đỉnh phong vây công, hai ta đủ sức quét ngang hết thảy rồi."
Thanh Tuyết gật đầu. Lời nói của Thanh Hàn không sai. Phải biết khi nàng mới truyền pháp quyết tu luyện cho hắn, lúc hắn vận công nàng đã không khỏi kinh ngạc — cả hai đều là loại linh căn hiếm thấy: Cực phẩm.
Yêu nghiệt cũng chỉ đến thế. Nam tử trước mắt thích ứng rất nhanh — khi giết người lần đầu, hắn chỉ run rẩy một chút, nhưng sau lại trở về như cũ. Kiếp trước của nàng, cũng chưa chắc làm được như vậy.
Nói xong, cả hai bước vào quá trình tu luyện.
---
Võ Giả Cảnh Giới:
Thối Thể -- Hậu Thiên -- Tiên Thiên--Chân Nguyên -- Tông Sư -- Đại Tông Sư -- Lục Địa Thần Tiên
---
Thượng Quan Gia
Tại đại điện Thượng Quan gia, một nam tử ngồi uy nghi trên cao, khuôn mặt dữ tợn, gân xanh nổi đầy trên trán. Hắn vỗ mạnh lên bàn, chân khí tuôn trào như đê vỡ, mắt đỏ ngầu nhìn kẻ đang quỳ bên dưới.
"—Ngươi nói… hai con nghiệt súc kia không chỉ trốn thoát, mà còn đánh chết Tử Dương khách khanh, giết luôn hơn mười võ giả Hậu Thiên và Tiên Thiên?"
Bên dưới, một lão giả áo đen cúi đầu, giọng trầm:
"—Vâng."
Hắn sắc mặt âm trầm. Mấy vị trưởng lão trong đại điện cũng không nói một lời, sát khí âm trầm lặng lẽ lan ra Dưới ánh đèn nến mờ nhạt trong đại điện, không khí ngưng trệ như sắp bùng nổ. Áp lực từ người đàn ông ngồi trên cao khiến đám hạ nhân gần đó không dám thở mạnh.
Nam tử kia — Thượng Quan Hạo, đương kim gia chủ Thượng Quan gia — nghiến răng, giọng lạnh như băng:
"—Hai kẻ đó rốt cuộc là ai? Võ giả Tiên Thiên bình thường không thể làm được chuyện này. Ngươi điều tra kỹ chưa?"
Lão giả áo đen vẫn cúi đầu, giọng khàn khàn:
"—Bẩm gia chủ, người nam tên là Thanh Hàn, nữ là Thanh Tuyết, lai lịch là hai tên cống phẩm được Gia viên nuôi vì lợi ích , Toàn trưởng lão đang cố truy đuổi . Theo điều tra sơ bộ… rất có thể bọn họ không thể chạy ra được Minh Quốc. Hơn nữa, theo những dấu vết tại hiện trường, chân khí vận dụng cực kỳ quỷ dị, không giống bất kỳ công pháp nào thuộc võ đạo hiện tại."
Một vị trưởng lão ngồi bên trái bỗng mở lời, giọng trầm thấp:
"—Có thể là tu Võ Công Ma đạo ."
Cả đại điện thoáng trầm mặc.
Một lát sau, một vị lão giả tóc trắng lên tiếng, ánh mắt lóe vẻ nghi hoặc:
"— Ma Đạo chẳng phải bị mấy môn phái kia diệt Sau chiến loạn sao?. Dù có là tàn mạch truyền thừa, cũng không thể xuất hiện cao thủ mạnh đến thế. Nếu là Tu ma truyền thừa , tại sao đến nay vẫn không có ai công khai xuất hiện?"
Thượng Quan Hạo nhắm mắt lại, thần sắc khó đoán. Sau cùng, hắn khẽ mở mắt, sát ý dâng trào:
"—Không quan trọng bọn chúng là ai. Chỉ cần biết chúng đã giết người của Thượng Quan gia — thì phải chết."
Hắn quay sang lão giả áo đen:
"—Lập tức điều động Hắc Ảnh Vệ, cho truy lệnh toàn bộ các trấn phía nam. Không cần biết sống chết, chỉ cần thấy liền giết. Ai giúp bọn chúng, giết. Ai bao che, giết. Kẻ nào không tuân, tru di cả tộc."
"—Rõ."
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, bóng đen chợt lóe rồi biến mất. Không một ai trong đại điện nhìn thấy được gương mặt hắn — đó chính là thủ lĩnh Hắc Ảnh Vệ, sát thủ thần bí nhất dưới trướng Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo lạnh lùng đứng dậy, giọng vang vọng cả đại điện:
"—Chuyện này, ta muốn kết thúc trong vòng nửa tháng. Bảo Thượng Quan Toàn hai con nghiệt súc kia không bắt được đem đầu hắn về đền tội
Chúng trưởng lão đồng loạt cúi đầu:
"—Tuân mệnh."
Không khí trong đại điện, càng lúc càng lạnh. Xuống , Thượng Quan Hạo xoay người rời đi mấy vị trưởng lão nhao nhoa rời đi khỏi điện.