Lê Minh ngồi bất động trước màn hình máy tính. Những thông tin cậu vừa đọc được khiến trái tim đập loạn nhịp. Nếu gia đình cậu thực sự từng là một thế gia tu luyện, vậy tại sao bây giờ không ai trong nhà nhắc đến điều đó? Và tại sao cậu lại là người đầu tiên trong dòng họ có dấu hiệu thức tỉnh linh khí?
Nỗi tò mò thôi thúc Minh đứng dậy. Cậu bước ra phòng khách, nhìn quanh ngôi nhà quen thuộc. Ngôi nhà này đã tồn tại từ đời ông nội cậu, không có gì đặc biệt ngoài những món đồ nội thất cũ kỹ và vài bức ảnh gia đình treo trên tường. Nhưng nếu thực sự có bí mật nào đó, nó có thể ẩn giấu trong những thứ mà cậu chưa từng để ý đến.
Minh quyết định lục lại những thứ cũ kỹ của gia đình. Cậu lên gác xép, nơi mẹ thường để những thùng đồ cũ từ thời ông bà. Sau một hồi tìm kiếm, cậu phát hiện một chiếc hộp gỗ được khóa chặt. Bề mặt hộp phủ đầy bụi, nhưng những hoa văn khắc trên nắp hộp lại rất tinh xảo, mang hơi hướng cổ xưa.
Tò mò, Minh thử lay ổ khóa nhưng nó không hề nhúc nhích. Bỗng nhiên, linh khí trong cơ thể cậu như bị kích thích, bàn tay bất giác đặt lên chiếc hộp. Một luồng khí ấm áp truyền từ lòng bàn tay vào ổ khóa, và chỉ trong tích tắc, một tiếng "cạch" vang lên. Chiếc hộp mở ra.
Bên trong là một quyển sách cũ, bìa da đã ngả màu theo thời gian. Trên bìa chỉ có hai chữ viết tay: "Bí Lục".
Minh nuốt khan, chậm rãi lật mở trang đầu tiên.
"Dòng họ Lê từng là một trong những thế gia tu luyện hùng mạnh nhất, nhưng vì đắc tội với một thế lực lớn mà bị tận diệt. Để bảo vệ hậu duệ, chúng ta buộc phải phong ấn huyết mạch và sống như người thường. Nhưng nếu ai đó trong dòng tộc thức tỉnh linh khí, hãy tìm đến 'Huyền Môn' để tìm kiếm chân tướng..."
Minh sửng sốt. Cậu chưa từng nghe về 'Huyền Môn', nhưng điều này xác nhận rằng gia đình cậu không hề bình thường. Cậu tiếp tục đọc những trang tiếp theo và phát hiện quyển sách không chỉ ghi chép về lịch sử gia tộc mà còn có những chỉ dẫn cơ bản về cách tu luyện.
Minh đọc say sưa. Cậu học được rằng, để hấp thụ linh khí, trước tiên phải điều hòa hơi thở, cảm nhận và dẫn dắt linh khí vào cơ thể theo một chu kỳ nhất định. Đây chính là bước nhập môn quan trọng nhất.
Không chần chừ, Minh ngồi xuống, nhắm mắt lại và làm theo hướng dẫn. Ban đầu, cậu chỉ cảm nhận được một chút dao động mơ hồ, nhưng chỉ sau vài phút, một luồng khí ấm áp từ không gian xung quanh bắt đầu len lỏi vào cơ thể cậu. Minh cảm nhận rõ ràng từng tia linh khí di chuyển trong kinh mạch, làm cho cơ thể cậu như được thanh lọc.
Chỉ sau nửa giờ, cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể tràn đầy sinh lực. Nhưng khi mở mắt ra, Minh nhận ra căn phòng có chút thay đổi. Những đồ vật xung quanh trở nên sắc nét hơn, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng muỗi bay trong không khí, một điều mà trước đây cậu chưa từng để ý.
"Hóa ra đây là cảm giác của người tu luyện..." Minh lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một niềm hưng phấn.
Nhưng chưa kịp vui mừng, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên phía sau lưng cậu:
"Cuối cùng cũng có người thức tỉnh..."
Minh giật mình quay lại. Một bóng người cao lớn đứng ngay cửa phòng, ánh mắt thâm sâu khó đoán. Đó là ông nội cậu, Lê Trường, người mà cậu vẫn luôn nghĩ là một ông lão bình thường.
"Ông... ông nội?" Minh lắp bắp.
Lê Trường bước tới, nhìn chằm chằm vào Minh, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Ông thở dài rồi chậm rãi nói:
"Ta đã nghĩ không ai trong dòng họ còn có thể thức tỉnh... Không ngờ đứa cháu này lại có linh căn."
Minh tròn mắt nhìn ông. "Ông... ông biết chuyện này sao?"
Lê Trường gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng lại quá khứ.
"Hồi trẻ, ta cũng từng tu luyện, nhưng vì gia tộc bị tận diệt, ta buộc phải che giấu thân phận, sống như một người bình thường. Phụ thân con, tức cha con, cũng không thể thức tỉnh nên ta đã từ bỏ hi vọng rằng hậu duệ nhà họ Lê sẽ quay lại con đường này..."
Minh nắm chặt quyển bí lục trong tay. "Vậy còn 'Huyền Môn' là gì? Con cần phải tìm đến nơi đó sao?"
Ánh mắt ông nội trở nên nghiêm túc. "Huyền Môn là một trong những tổ chức ẩn giấu của giới tu luyện. Nếu con thực sự muốn bước lên con đường này, thì con phải tìm cách liên lạc với họ. Nhưng ta khuyên con hãy suy nghĩ kỹ... Con đường này không đơn giản đâu."
Minh trầm ngâm. Từ một lập trình viên bình thường, giờ đây cậu lại bị cuốn vào thế giới tu luyện đầy bí ẩn. Nhưng cậu không hề sợ hãi, mà trái lại, cảm thấy trong lòng rạo rực.
"Con muốn tiếp tục." Minh nói chắc nịch. "Nếu đã thức tỉnh, con không thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Lê Trường im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Được. Nếu con đã quyết tâm, ta sẽ chỉ con con đường đúng đắn để tu luyện."
Minh cảm thấy lòng tràn đầy quyết tâm. Cậu không biết phía trước có những thử thách gì, nhưng một điều chắc chắn: đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình đầy kỳ bí và nguy hiểm.