Chương 3: Bước Chân Đầu Tiên Trên Con Đường Tu Luyện

Sau khi quyết định bước vào con đường tu luyện, Minh cảm thấy trong lòng tràn đầy nhiệt huyết nhưng cũng không khỏi lo lắng. Cậu biết rằng đây không chỉ là một cuộc hành trình khám phá bản thân mà còn là một con đường đầy nguy hiểm. Nhìn ông nội Lê Trường với ánh mắt kiên định, Minh hỏi:

"Ông nội, con phải làm gì tiếp theo? Con không thể cứ mù quáng tu luyện mà không có phương pháp đúng đắn."

Lê Trường gật đầu hài lòng. "Tốt! Con có quyết tâm, nhưng tu luyện không phải là chuyện đơn giản. Nếu không có nền tảng vững chắc, con sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Tối nay, hãy ngồi thiền theo hướng dẫn trong Bí Lục và cố gắng cảm nhận linh khí sâu hơn. Ngày mai, ta sẽ kiểm tra lại."

Minh gật đầu, trong lòng tràn đầy háo hức. Khi màn đêm buông xuống, cậu ngồi xếp bằng trên giường, tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt và điều chỉnh hơi thở. Cậu nhớ lại những hướng dẫn trong Bí Lục, từng bước dẫn dắt linh khí vào cơ thể. Ban đầu, mọi thứ có vẻ khó khăn, nhưng dần dần, Minh cảm thấy một dòng năng lượng mỏng manh đang len lỏi vào kinh mạch. Cơ thể cậu bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm trí cũng tỉnh táo hơn.

Cậu không biết mình đã ngồi thiền bao lâu, nhưng khi mở mắt ra, trời đã gần sáng. Một cảm giác sảng khoái tràn ngập cơ thể, giống như vừa được thanh lọc khỏi tất cả sự mệt mỏi.

Minh bước xuống nhà, thấy ông nội đã ngồi chờ sẵn. Ông nhìn cậu, khẽ cười: "Có vẻ con đã cảm nhận được linh khí."

Minh gật đầu. "Nhưng nó vẫn còn rất yếu, con chưa thể làm gì với nó cả."

"Đó là chuyện bình thường. Một người mới nhập môn không thể mong đợi tiến bộ quá nhanh. Hôm nay, ta sẽ dạy con cách vận dụng linh khí để tăng cường thể chất."

Lê Trường dẫn Minh ra sân sau, nơi có một khoảng trống rộng rãi. Ông đưa cho Minh một thanh gỗ dài. "Trước tiên, hãy thử cầm nó và vận chuyển linh khí vào tay. Nếu làm đúng, con sẽ cảm thấy thanh gỗ trở nên nhẹ hơn."

Minh nhắm mắt, tập trung cảm nhận luồng linh khí trong cơ thể. Cậu cố gắng dẫn dắt nó theo hướng dẫn của ông nội, nhưng khi cố gắng truyền nó vào thanh gỗ, cậu cảm thấy một lực cản vô hình. Dù cố gắng bao nhiêu, thanh gỗ vẫn nặng như cũ.

Nhìn thấy Minh thất bại, Lê Trường không hề thất vọng mà chỉ gật đầu: "Không sao. Đây là điều mà tất cả những người tu luyện đều phải trải qua. Cần có thời gian để kiểm soát linh khí một cách hiệu quả. Cứ tiếp tục luyện tập, con sẽ thành công."

Minh hít sâu một hơi, tiếp tục thử nghiệm. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cậu cũng cảm thấy thanh gỗ nhẹ đi một chút. Dù chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng điều đó cũng đủ làm Minh phấn khích. Cậu nhận ra rằng chỉ cần kiên trì, cậu có thể tiến xa hơn nữa.

Sau buổi tập, Minh ngồi xuống bên ông nội, tò mò hỏi: "Ông nội, con nghe nói gia tộc mình từng rất mạnh. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ánh mắt Lê Trường trở nên trầm lắng. Ông thở dài, chậm rãi kể: "Ngày trước, dòng họ Lê là một trong những thế gia tu luyện lớn nhất. Nhưng vì một biến cố mà chúng ta bị tiêu diệt gần như hoàn toàn. Kẻ thù của chúng ta rất mạnh, đến mức ngay cả những trưởng lão giỏi nhất cũng không thể chống lại. Từ đó, gia tộc chúng ta suy tàn, những người còn sống sót buộc phải sống ẩn mình."

Minh lặng người. Cậu không thể tưởng tượng được một thế gia hùng mạnh như vậy lại có thể bị diệt vong. Nhưng điều này càng khiến cậu quyết tâm hơn. Cậu không muốn sống trong bóng tối mãi mãi.

"Con muốn biết ai đã làm điều đó," Minh nói, giọng đầy kiên định. "Con muốn tìm hiểu sự thật và lấy lại danh dự cho gia tộc."

Lê Trường nhìn Minh một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Con có tinh thần đó là tốt, nhưng trước hết, con cần trở nên mạnh hơn. Khi nào con có đủ sức mạnh, ta sẽ nói cho con biết mọi thứ."

Minh siết chặt nắm tay. Cậu biết con đường phía trước còn dài, nhưng cậu đã quyết tâm. Cậu sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật và giành lại những gì thuộc về gia tộc mình.

Buổi tối hôm đó, Minh tiếp tục luyện tập. Cậu cảm thấy linh khí trong cơ thể lưu chuyển trơn tru hơn, cơ bắp cũng dần thích nghi với sự thay đổi. Cậu có thể cảm nhận được từng dòng năng lượng chảy qua kinh mạch, từng chút một củng cố sức mạnh của mình.

Và cậu biết, đây mới chỉ là khởi đầu...