Sau hơn một tuần liên tục rèn luyện dưới sự chỉ dạy của ông nội, cơ thể Minh dần thích nghi với việc hấp thu linh khí lôi điện. Kinh mạch không còn đau nhức dữ dội như trước, và cậu đã có thể điều khiển linh khí để làm viên đá bay lên trong vài giây. Dù chưa hoàn hảo, nhưng đó là một bước tiến rất lớn.
Một buổi sáng, Minh đạp xe ra phố mua đồ. Ông nội muốn nấu món lẩu thuốc bắc để bổ khí huyết cho cậu. Khi chạy ngang qua cuối con phố nhỏ, ánh mắt Minh vô tình lướt qua một cửa tiệm kỳ lạ mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Tấm biển gỗ đã cũ, mờ chữ, chỉ lờ mờ đọc được ba chữ: "Tạp hóa Linh." Cửa tiệm nằm khuất sau một hàng rào dây leo rậm rạp, cửa sổ phủ đầy bụi, nhưng bên trong lại có ánh đèn leo lét.
Tò mò nổi lên, Minh dựng xe bước tới. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, tiếng kẽo kẹt vang lên như tiếng than thở của thời gian. Bên trong tiệm tràn ngập mùi hương cỏ thuốc và... một thứ gì đó khó diễn tả được, vừa lạnh lẽo vừa kích thích giác quan.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi sau quầy, tóc hoa râm nhưng đôi mắt sắc bén đến kỳ lạ. Ông ta ngẩng lên nhìn Minh, rồi khẽ nhếch môi cười.
"Cậu là người mới tu luyện phải không?"
Minh giật mình. "Sao... sao ông biết?"
"Ta nhìn được khí tức quanh cậu. Lôi hệ, lại còn chưa ổn định. Vừa mới bước vào cảnh giới Nhập Môn, phải không?"
Minh lùi một bước. "Ông là ai?"
bán đồ linh tinh. Nhưng nếu cậu muốn mạnh hơn, có thể sẽ cần vài thứ ở đây."
Minh nhìn quanh. Trên các kệ gỗ cũ kỹ là những bình thủy tinh chứa thảo dược lạ, một số cuộn giấy vàng có ký tự như bùa, vài viên đá phát sáng mờ mờ. Có thứ khiến linh khí trong người cậu tự động dao động.
"Đây... là đồ tu luyện thật sao?"
"Đúng vậy. Nhưng không phải ai cũng thấy được cửa tiệm này đâu. Nó chỉ mở ra cho người có linh căn thức tỉnh. Đó là lý do cậu mới lần đầu nhìn thấy nó."
Minh nuốt khan. "Tôi không có tiền..."
Chủ tiệm khoát tay. "Không quan trọng. Với người mới tu luyện, ta có một quy tắc: mỗi người chỉ được lấy một vật duy nhất - miễn phí. Nhưng... lựa chọn phải cẩn thận. Mỗi món ở đây đều mang một vận mệnh riêng."
Minh bước lại gần một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có ba món đồ: một miếng ngọc tím đen, một quyển sách bìa nâu cũ kỹ, và một chiếc nhẫn bạc trơn.
Khi tay cậu chạm gần miếng ngọc, một tia điện nhỏ lập tức bắn ra, khiến cậu rụt tay lại.
"Miếng ngọc đó là Lôi Tâm Ngọc, phù hợp với người tu luyện lôi hệ. Nhưng nó sẽ khuếch đại sức mạnh và cảm xúc - cả tích cực lẫn tiêu cực. Rất nguy hiểm nếu không kiểm soát tốt."
Minh đưa tay ra phía quyển sách. Khi ngón tay vừa chạm vào bìa, một làn khí lạnh nhẹ lướt qua, khiến cậu cảm thấy tâm trí thanh tĩnh kỳ lạ.
"Đó là bản ghi chép cổ về khí công thời xưa – không mạnh, nhưng giúp ổn định tâm thần và tăng độ tinh khiết linh khí."
Minh nhìn chiếc nhẫn cuối cùng. Không có phản ứng gì. Yên tĩnh.
"Chiếc nhẫn này... ta không biết. Nó được đặt ở đây hơn trăm năm, chưa ai chọn nó. Cũng chưa ai biết công dụng thật sự là gì. Nhưng ta cảm thấy nó... đặc biệt."
Minh nhìn ba món, suy nghĩ hồi lâu. Miếng ngọc thì quá mạo hiểm. Quyển sách thì hữu dụng nhưng không có gì nổi bật. Còn chiếc nhẫn, dù bình thường, nhưng lại khiến cậu có cảm giác an toàn.
Cậu với tay lấy chiếc nhẫn.
Ngay khi ngón tay chạm vào, một luồng sáng xanh lóe lên từ trong chiếc nhẫn, rồi biến mất. Không có gì xảy ra sau đó.
Chủ tiệm gật đầu. "Cậu chọn rồi. Nhớ nhé, chỉ một món. Không đổi được."
Minh gật đầu, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái.
"Tên cậu là gì?" người chủ tiệm hỏi.
"Minh. Lê Minh."
Người đàn ông khẽ nhíu mày. "Họ Lê... Ta từng quen một người họ Lê có huyết mạch đặc biệt. Có lẽ... không phải trùng hợp."
Minh định hỏi thêm, nhưng lúc quay đầu nhìn lại, cửa tiệm bỗng trở nên tối om. Mùi cỏ thuốc tan biến. Khi cậu bước ra khỏi cửa, nhìn lại thì chỉ thấy một bức tường phủ đầy rêu. Cửa tiệm đã biến mất.
Trên tay cậu, chiếc nhẫn bạc khẽ sáng lên một lần nữa.
Minh siết chặt tay. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác lạ thường. Trực giác mách bảo rằng cuộc đời mình vừa chính thức bước vào một thế giới hoàn toàn mới – nơi cậu không chỉ tu luyện để mạnh mẽ, mà còn để giải mã quá khứ huyền bí của gia tộc.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Minh kể cho ông nội nghe mọi chuyện. Lê Trường trầm ngâm rất lâu, ánh mắt dường như chạm tới ký ức xa xưa.
"Tiệm Tạp hóa Linh... Đã lâu lắm rồi. Đó là nơi chỉ những người có duyên mới thấy được. Ta từng nghe đến nó, nhưng chưa từng thấy tận mắt."
Ông nhìn chiếc nhẫn trên tay Minh, lặng lẽ lắc đầu. "Vận mệnh đã chuyển động. Từ giờ trở đi, con sẽ không còn là một thiếu niên bình thường nữa. Hãy cẩn thận, Minh. Cái thế giới này rộng lớn và nguy hiểm hơn con tưởng."
Minh gật đầu. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Cậu biết, hành trình tu tiên thật sự... chỉ mới bắt đầu.