Chương 5: Thử Thách Đầu Tiên

Sau đêm tu luyện đầu tiên với Lôi Thiên Quyết, Minh cảm thấy toàn thân như bị điện giật. Cơ thể ê ẩm, kinh mạch có chút đau nhói, nhưng cậu lại cảm nhận được một luồng sức mạnh nhỏ bé đang dần hình thành trong cơ thể. Dù chỉ là một tia linh khí lôi điện rất nhỏ, nhưng nó là minh chứng cho việc cậu đã bước một chân vào con đường tu luyện thực sự.

Buổi sáng, Minh tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu và còn rất nhiều thử thách phía trước.

"Ông nội, con đã thử vận dụng linh khí lôi điện vào cơ thể rồi. Nhưng con cảm thấy nó rất khó kiểm soát, cứ như thể nó có thể phá hủy kinh mạch bất cứ lúc nào vậy," Minh nói khi bước ra sân.

Lê Trường mỉm cười. "Lôi điện là một trong những thuộc tính mạnh nhất, vừa có thể hủy diệt, vừa có thể tạo ra sinh mệnh. Nếu con không biết cách kiểm soát, nó sẽ phản phệ lại con. Nhưng nếu làm chủ được nó, con sẽ có một nguồn sức mạnh không ai sánh bằng."

Minh gật đầu. Cậu hiểu rằng đây là một quá trình dài và không thể vội vã. Ông nội nhìn Minh một lúc rồi nói tiếp: "Hôm nay ta sẽ dạy con một bài kiểm tra nhỏ. Nó sẽ giúp con hiểu rõ hơn về khả năng vận dụng linh khí của mình."

Minh háo hức. "Bài kiểm tra gì vậy ông nội?"

Lê Trường đưa tay ra trước, một viên đá tròn cỡ nắm tay bay đến trước mặt Minh. "Hãy dùng linh khí của con để tác động vào viên đá này. Nếu con có thể khiến nó rung động, tức là con đã có thể sơ bộ điều khiển được linh khí trong cơ thể."

Minh nhìn viên đá một lúc. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng cậu biết nếu điều khiển linh khí dễ dàng như vậy thì ai cũng có thể làm được. Cậu ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở, cố gắng tập trung dẫn dắt luồng linh khí nhỏ bé trong cơ thể về lòng bàn tay.

Nhưng ngay khi cậu vừa đẩy linh khí ra ngoài, một tia giật mạnh lan khắp cánh tay, khiến cậu giật mình và mất kiểm soát. Viên đá không hề nhúc nhích, còn cậu thì cảm thấy như tay mình vừa bị tê liệt.

Lê Trường bật cười. "Đây là điều bình thường. Lần đầu tiên sử dụng linh khí ra ngoài cơ thể luôn khó khăn như vậy. Hãy thử lại."

Minh nghiến răng, tiếp tục điều chỉnh hơi thở. Lần này, cậu không vội vàng mà cố gắng cảm nhận từng dòng linh khí chảy qua kinh mạch. Sau một hồi tập trung, cậu từ từ đẩy một luồng linh khí nhỏ về phía viên đá.

"Tách!"

Viên đá rung nhẹ một chút. Dù chỉ là một chuyển động rất nhỏ, nhưng Minh vẫn thấy phấn khích.

"Tốt! Con đã có tiến bộ. Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ như vậy là đủ. Đây mới chỉ là bước khởi đầu." Ông nội gật đầu. "Khi nào con có thể làm viên đá bay lên mà không cần chạm vào, lúc đó con mới thực sự điều khiển linh khí thành thạo."

Minh thở dài. Cậu biết con đường phía trước còn dài, nhưng cậu không hề nản lòng.

Buổi chiều hôm đó, Minh tiếp tục luyện tập. Cậu thử hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều cố gắng kiểm soát linh khí tốt hơn. Nhưng dù có cố thế nào, viên đá cũng chỉ hơi rung mà không thể bay lên.

"Có lẽ mình vẫn chưa hiểu rõ cách vận dụng linh khí," Minh lẩm bẩm. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi quyết định thử một cách khác. Thay vì cố gắng đẩy linh khí ra ngoài một cách cưỡng ép, cậu tập trung cảm nhận sự liên kết giữa bản thân và vật chất xung quanh.

Lần này, khi cậu truyền linh khí vào viên đá, nó không chỉ rung động mà còn hơi nhấc lên một chút.

"Được rồi!" Minh reo lên.

Nhưng ngay lúc đó, một cơn đau nhói truyền từ kinh mạch khiến cậu mất kiểm soát. Viên đá rơi xuống đất, còn cậu thì ôm lấy cánh tay vì đau.

Lê Trường bước tới, ánh mắt đầy thấu hiểu. "Linh khí trong cơ thể con còn yếu, kinh mạch cũng chưa đủ cứng cáp để duy trì lâu. Nếu con muốn kiểm soát linh khí tốt hơn, con cần phải rèn luyện kinh mạch trước."

Minh gật đầu, nhận ra vấn đề. "Vậy làm sao để rèn luyện kinh mạch, ông nội?"

Lê Trường trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cách tốt nhất là dùng dược liệu để cường hóa, nhưng hiện tại chúng ta không có những thứ đó. Vì vậy, con chỉ có thể dùng cách tự nhiên: hấp thu linh khí từ thiên nhiên và ép kinh mạch thích nghi dần dần."

Minh siết chặt nắm tay. "Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng hơn nữa!"

Đêm đó, Minh tiếp tục tu luyện. Cậu không còn hấp tấp như trước, mà cẩn thận cảm nhận từng dòng linh khí chảy qua kinh mạch. Mỗi lần đau đớn, cậu lại kiên trì chịu đựng, vì cậu biết rằng đây là cách duy nhất để trở nên mạnh hơn.

Thời gian trôi qua, cơ thể Minh bắt đầu có sự thay đổi. Dù chỉ là rất nhỏ, nhưng cậu cảm thấy mình đã có thể chịu đựng lôi điện lâu hơn một chút, linh khí cũng không còn mất kiểm soát như trước.

Khi bình minh ló dạng, Minh mở mắt, trong lòng tràn đầy quyết tâm.

Cậu biết rằng con đường tu luyện vẫn còn rất dài, nhưng ít nhất, cậu đã bước thêm một bước vững chắc trên hành trình đầy gian nan này.

Ở một góc xa của sân viện, Lê Trường lặng lẽ quan sát cháu trai mình. Trong mắt ông ánh lên sự tự hào, nhưng cũng xen lẫn một nỗi lo lắng. Ông biết rằng Minh có tiềm năng rất lớn, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ rằng con đường này không chỉ có vinh quang mà còn đầy rẫy nguy hiểm.

"Hy vọng con có thể vượt qua tất cả..." Ông lẩm bẩm, rồi lặng lẽ quay người rời đi.