Chương 8: Cánh cửa bị phong ấn

Sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ với người đàn ông áo đen, Minh càng trở nên cảnh giác hơn. Cậu nhận ra rằng, những chuyện xoay quanh chiếc nhẫn không chỉ đơn thuần là sự trùng hợp. Từ một người bình thường, giờ đây cậu đã bước chân vào một thế giới mà trước giờ cậu chỉ thấy trong tiểu thuyết hay truyền thuyết.

Buổi tối hôm đó, trong khi đang luyện công, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu Minh. Đó là một nơi mờ ảo, tràn ngập linh khí, có một cánh cửa đá khổng lồ nằm giữa khu rừng cổ xưa. Cánh cửa bị phong ấn bởi các ký hiệu kỳ lạ, và ngay chính giữa có một hình tròn lõm xuống – vừa khớp với chiếc nhẫn bạc trên tay cậu.

Minh ngẩn người. "Đây là gì? Một giấc mơ? Hay là... lời mời gọi?"

Ngày hôm sau, cậu quyết định nghỉ học một hôm để đến rừng Thanh Vân – nơi cách thị trấn khoảng 20km, nổi tiếng là khu rừng lâu đời nhất khu vực. Cảm giác mách bảo Minh rằng hình ảnh trong đầu có liên quan đến nơi đó. Dù không chắc chắn, nhưng linh cảm trong cậu mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.

Rừng Thanh Vân phủ sương mù nhẹ, mùi cỏ cây và đất ẩm ướt khiến Minh hơi rùng mình. Cậu tiến sâu vào bên trong, lần theo cảm giác quen thuộc trong lòng. Mỗi bước đi như bị dẫn dắt bởi một lực vô hình. Cuối cùng, Minh dừng lại trước một bức tường đá phủ đầy rêu. Bất chợt, chiếc nhẫn bạc trên tay cậu phát sáng nhẹ.

Minh đưa tay đặt lên bức tường đá. Một tiếng kịch vang lên. Bức tường chuyển động, hé lộ một lối đi hẹp. Cậu nuốt nước bọt, bước vào trong.

Bên trong là một không gian khép kín, cổ kính, với các ký tự lạ khắc lên tường đá. Linh khí ở đây dày đặc đến mức khiến Minh phải hít thở chậm rãi để thích nghi. Ở cuối hang, là cánh cửa khổng lồ giống hệt như trong giấc mơ. Minh tiến lại gần, đặt tay có đeo nhẫn vào phần lõm chính giữa.

Một luồng sáng phát ra. Các ký hiệu quanh cánh cửa bắt đầu xoay tròn, phát sáng như được kích hoạt. Cánh cửa dần dần mở ra, lộ ra một căn phòng rộng lớn. Trong phòng có một cái bệ đá, trên đó đặt một cuốn sách cũ kỹ, bao phủ bởi một lớp bụi dày. Minh bước tới, phủi lớp bụi và nhìn thấy tựa đề: "Thiên Nguyên Bí Tịch".

Vừa chạm vào cuốn sách, toàn thân Minh chấn động. Một dòng ký ức lạ tràn vào đầu cậu – là hình ảnh của những người mặc áo đạo sĩ, đứng luyện công giữa thiên địa linh khí ngút trời, là tiếng sư phụ truyền dạy công pháp, là những trận chiến sống còn...

Minh thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cuốn sách này không phải bình thường. Nó ẩn chứa ký ức và tri thức của một thời đại tu chân đã mất.

Cậu ngồi xuống, mở từng trang sách, đọc chậm rãi. Mỗi câu chữ như sống dậy, hòa vào linh hồn cậu. Đây không phải là công pháp bình thường. Đây là nền tảng cho một con đường tu luyện hoàn toàn mới – cao hơn, mạnh hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.

Sau khi học qua một phần nhỏ, Minh cảm thấy linh lực trong cơ thể bắt đầu chuyển động khác thường. Dòng linh khí luân chuyển trong kinh mạch một cách trơn tru và rõ rệt hơn bao giờ hết. Cậu đã đột phá lên tầng tiếp theo mà trước đây mất cả tháng vẫn không đạt được.

Tuy nhiên, chưa kịp mừng, một luồng khí đen từ một góc tối trong phòng bắt đầu tụ lại. Một bóng người mờ ảo dần hiện ra. Đó là một hình nhân bằng linh khí, đôi mắt đỏ như máu, miệng cười nhếch lên dữ tợn.

"Cuối cùng... người mang huyết mạch của Thiên Minh cũng đã xuất hiện..."

Minh lùi lại, tim đập thình thịch. "Ngươi là ai?"

"Ta là tàn hồn của một hộ vệ cuối cùng của tộc. Chỉ người mang dòng máu Thiên Minh mới có thể mở cánh cửa này. Và ngươi... chính là hậu duệ."

Minh sửng sốt. "Tộc Thiên Minh? Huyết mạch?"

"Tộc của ngươi từng là một trong bốn đại thế gia thống trị thế giới tu chân. Nhưng bị phản bội, bị diệt tộc. Ngươi là hi vọng cuối cùng..."

Minh chưa kịp hiểu hết thì linh thể đó tan biến, để lại một viên ngọc màu xanh lam lơ lửng trong không trung. Viên ngọc bay về phía Minh, hòa vào ngực cậu, tan biến.

Toàn thân cậu run lên. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như một phần bản thể mới đang thức tỉnh. Một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có bùng nổ trong cơ thể.

Cậu hiểu, từ giờ mọi chuyện đã thay đổi.