Chương 9: Những ngày đầu tiên tu luyện

Sau khi rời khỏi căn phòng cổ xưa, Minh cảm giác như cả thế giới đã thay đổi. Không phải vì những cảnh vật xung quanh biến đổi, mà là do cảm giác bên trong cậu. Linh lực vận chuyển trong cơ thể giờ đây trơn tru và có quy luật hơn hẳn. Mỗi nhịp thở đều khiến linh khí xung quanh bị hút về, tạo thành một vòng tuần hoàn nhỏ.

Cậu quay về phòng trọ cũ, khóa cửa lại và ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt cuốn "Thiên Nguyên Bí Tịch". Cuốn sách cũ kỹ ấy giờ đây là báu vật vô giá, không chỉ giúp cậu bước chân vào tu luyện mà còn là chìa khóa tìm lại nguồn gốc của mình.

Minh dành cả buổi tối hôm đó đọc lại từng trang, ghi nhớ các chiêu thức nhập môn, cách điều tức, luyện khí, cảm khí và vận hành linh lực. Trong sách ghi rõ: "Người mới nhập môn không nên nóng vội. Điều quan trọng nhất là tạo nền tảng vững chắc, định hình căn cơ, sau đó mới có thể đột phá lên các cảnh giới cao hơn."

Ba ngày tiếp theo, Minh gần như không rời khỏi phòng. Cậu luyện công theo phương pháp chỉ dẫn trong sách, ăn uống điều độ, giữ tâm thanh tịnh. Đôi lúc cậu cũng thử sử dụng một vài pháp quyết sơ cấp để kiểm tra khả năng vận linh khí. Điều khiến cậu bất ngờ là tốc độ tu luyện của cậu cao gấp nhiều lần người thường. Trong khi người khác cần vài tháng mới cảm khí được, thì cậu chỉ mất đúng ba ngày.

Đến ngày thứ tư, trong lúc luyện công, cơ thể Minh phát sáng nhẹ, khí tức tỏa ra ổn định, không loạn. Cậu cảm nhận được rõ ràng linh khí từ bên ngoài đang chảy vào đan điền, tạo thành một xoáy khí nhỏ. Đó là dấu hiệu của việc đạt đến Luyện Khí tầng 1.

Cảm giác sung sướng và phấn khích khiến Minh gần như bật cười. "Mình làm được rồi..."

Nhưng đồng thời trong lòng cậu cũng dấy lên một nỗi lo. Nếu bản thân tu luyện thuận lợi như vậy, liệu những người khác – những thế lực lớn – có để yên không? Nếu gia tộc cậu thật sự từng là một đại thế gia bị tiêu diệt, vậy thì... kẻ nào đã ra tay?

Tối hôm đó, khi đang luyện công, một bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ. Minh lập tức cảm nhận được khí tức không bình thường – rất mạnh, rất sắc bén. Cậu nhảy dậy, lấy tay chạm vào chiếc nhẫn.

"Không cần phải hoảng." – giọng nói trầm vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc áo đen, dáng cao gầy, bước vào qua cửa sổ như không có gì ngăn cản được.

"Ngươi là ai?" – Minh thủ thế.

"Ta là người của Hội Tu Giới Việt Nam. Gọi ta là Lão Phong."

Minh cau mày. "Tu Giới?"

"Đúng. Cậu nghĩ chỉ có mình cậu biết về tu luyện à? Cả đất nước này có hơn ba ngàn người đang tu luyện, chia thành nhiều phe phái, môn phái và tổ chức. Hội chúng ta là một tổ chức trung lập, chuyên giám sát và bảo vệ những kẻ mới bước chân vào con đường này."

Vậy ông đến đây làm gì?"

"Vì ngươi đã kích hoạt cánh cửa bị phong ấn. Sự kiện đó không thể che giấu. Linh khí bộc phát đã được cảm nhận khắp vùng phía Bắc. Nhiệm vụ của ta là xác minh kẻ mở cửa, và... đánh giá xem ngươi là địch hay bạn."

Minh im lặng. Cậu biết mình không thể giấu.

Lão Phong ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén trà như đang ở nhà. "Ngươi có huyết mạch Thiên Minh. Điều đó đáng sợ hơn ngươi nghĩ. Những kẻ từng phản bội tổ tiên ngươi... vẫn còn sống. Và chúng không muốn thấy ngươi sống sót."

Minh nắm chặt tay. "Vậy ông đến để giết tôi?"

Lão Phong cười nhẹ. "Nếu ta muốn, cậu đã không còn ở đây. Nhưng ta nợ một ân tình với Thiên Minh tộc. Ta chỉ đến nhắc nhở. Nếu cậu muốn sống – hãy mạnh lên. Thật nhanh."

Trước khi rời đi, lão để lại một mảnh giấy nhỏ: "Liên hệ nếu cần giúp đỡ. Nhưng chỉ một lần duy nhất."

Minh nhìn tờ giấy rồi gấp lại. Lòng cậu giờ đây là một mớ cảm xúc lẫn lộn: lo lắng, hồi hộp, quyết tâm và khát vọng.

Ngày hôm sau, Minh quay lại trường học. Cậu cố gắng sống như bình thường để không bị nghi ngờ. Tuy nhiên, cậu nhận ra ánh mắt của vài người trong trường bắt đầu trở nên lạ lùng. Nhất là một cô gái tên Hương – bình thường rất ít để ý đến Minh – nay lại chủ động bắt chuyện, quan tâm thái quá.

Cậu đề phòng, nhưng vẫn giữ thái độ bình thản. Trong lúc đó, Minh bắt đầu thử nghiệm việc dùng linh khí vào cuộc sống thường ngày: tăng tốc độ chạy, tăng trí nhớ, điều chỉnh hơi thở, thậm chí dùng để chữa lành vết thương nhỏ.

Cảm giác làm chủ được sức mạnh này khiến cậu say mê, nhưng đồng thời cũng thấm thía lời Lão Phong: "Sức mạnh luôn đi kèm nguy hiểm."

Một tuần sau, Minh đạt đến Luyện Khí tầng 2. Tốc độ tu luyện của cậu nhanh một cách bất thường. Nhưng cùng lúc đó, một bức thư lạ được đặt trước cửa phòng trọ:

"Nếu ngươi thật sự là hậu duệ Thiên Minh, hãy đến đỉnh núi Ba Vì lúc nửa đêm. Một vài người vẫn còn trung thành với tộc."

Minh siết chặt lá thư, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Trò chơi này – giờ mới bắt đầu.