Chương 10: Đêm hội tụ tại núi Ba Vì

Đỉnh núi Ba Vì, nửa đêm. Bầu trời không một ánh trăng, gió lạnh như cắt da, rừng cây rì rào như thì thầm điều gì đó. Minh đứng lặng người dưới chân núi, trong tay là bức thư với con dấu hình hoa văn cổ – biểu tượng của gia tộc Thiên Minh xưa kia.

Suốt một tuần qua, cậu đã âm thầm chuẩn bị. Từ khi biết mình là hậu duệ của Thiên Minh tộc, mỗi ngày trôi qua đều là sự đấu tranh giữa lòng hiếu kỳ, sợ hãi và khát vọng. Nhưng đến giờ phút này, mọi do dự đã bị xóa bỏ. Cậu muốn biết sự thật. Muốn biết gia tộc cậu từng là ai. Và vì sao bị tận diệt.

Con đường lên núi gập ghềnh và tối tăm. Minh không sử dụng đèn pin hay điện thoại, thay vào đó, cậu vận dụng linh khí để nâng cao thị lực – một trong những kỹ năng được ghi trong phần phụ lục của "Thiên Nguyên Bí Tịch". Nhờ vậy, cậu thấy rõ từng nhánh cây, từng vết nứt trên đá.

Khoảng một tiếng sau, Minh đến được lưng chừng núi, nơi có một khoảng đất trống như từng là nền móng của một công trình cổ. Cậu đứng chờ, hơi thở ổn định, ánh mắt quét quanh. Linh khí tại đây dày đặc bất thường, như thể có một nguồn phong ấn lâu năm đang ngủ yên.

Một tiếng gió rít lên, rồi năm bóng người lần lượt xuất hiện. Họ đều khoác áo choàng đen, che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực như những ngọn đuốc.

"Ngươi là Minh?" – một người hỏi, giọng trầm và có uy lực.

"Phải."

Người kia gật đầu. "Ta là Tề Hạo, từng là trưởng lão ngoại viện của Thiên Minh tộc. Bốn người còn lại cũng là tàn dư sống sót sau cuộc thanh trừng mười lăm năm trước."

Minh siết chặt tay. "Ai đã làm điều đó?"

Tề Hạo thở dài. "Là Liên Minh Thiên Địa. Một tổ chức quy mô toàn cầu, chuyên tiêu diệt các thế lực tu luyện truyền thống, thay thế bằng hệ thống mới – nơi họ kiểm soát tất cả bằng công nghệ và linh thạch nhân tạo. Thiên Minh tộc ngươi từng chống lại việc đó... và phải trả giá."

Một người khác lên tiếng: "Cha ngươi – Minh Uy – từng là Thiên Chủ, một trong ba người mạnh nhất Đông Nam Á. Nhưng ông ấy không khuất phục, nên bị phản bội. Bị ám toán ngay tại đại hội tu giới. Sau đó, gia tộc bị lùng giết từng người."

Tim Minh đập mạnh. "Cha tôi… đã chết?"

Tề Hạo lắc đầu. "Không rõ. Có tin ông ấy phong ấn bản thân cùng với một trận pháp huyết tế, để cứu mẹ ngươi thoát ra. Chúng ta chưa từng tìm thấy xác ông ấy."

Minh cảm giác đầu óc quay cuồng. Từng chi tiết nhỏ dần khớp lại trong đầu cậu: sự mất tích của cha mẹ, những giấc mơ kỳ lạ, sự xuất hiện của chiếc nhẫn... Tất cả không còn là trùng hợp.

Một người khác – một bà lão – bước lên. "Chúng ta triệu tập ngươi không chỉ để tiết lộ quá khứ. Mà là để hỏi: ngươi có muốn tái thiết Thiên Minh tộc?"

Câu hỏi đó như sét đánh ngang tai. Minh im lặng. Cậu chỉ là một sinh viên bình thường, mới biết tu luyện được hơn một tuần. Tái thiết gia tộc? Điều đó nghe quá lớn lao.

Nhưng trong sâu thẳm, một ngọn lửa âm ỉ cháy. "Nếu tôi từ chối?"

Tề Hạo mỉm cười. "Chúng ta không ép. Nhưng... những kẻ tiêu diệt Thiên Minh vẫn đang tìm ngươi. Ngươi chọn chiến đấu, hay bị giết?"

Minh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: "Tôi chọn chiến đấu."

Cả năm người gật đầu. Một trong họ tiến lên, đưa ra một vật nhỏ – một khối ngọc bội hình vuông, bên trên khắc hình mặt trời lửa.

"Đây là tín vật truyền thừa. Từ giờ ngươi là người thừa kế danh nghĩa của Thiên Chủ. Còn việc có xứng đáng hay không – chỉ thực lực mới quyết định."

Từ hôm đó, Minh bắt đầu được truyền thụ công pháp nâng cao: "Thái Dương Cửu Biến", "Phong Hồn Trảm", và cả một bộ công pháp luyện thể cổ xưa tên "Kim Cương Thể".

Ban ngày, cậu vẫn đến trường, đóng vai trò của một sinh viên bình thường. Ban đêm, cậu lên núi tu luyện cùng các tàn dư. Nhờ vào căn cơ đặc biệt, tốc độ hấp thụ linh khí và vận chuyển của Minh nhanh gấp ba người thường. Sau hai tuần, cậu đã đạt đến Luyện Khí tầng 5, đủ để đánh bại hầu hết tu sĩ sơ cấp.

Tuy nhiên, cũng chính khi đạt đến tầng 5, Minh bắt đầu gặp phản ứng phụ. Mỗi lần vận công, tâm trí cậu như bị kéo vào một không gian khác – một khoảng tối nơi có những giọng nói thì thầm, những hình ảnh hỗn loạn của quá khứ, máu me, chiến đấu và sự phản bội.

Cậu đem chuyện kể cho Tề Hạo.

Người kia trầm ngâm: "Đó là di chứng của phong ấn huyết mạch. Khi ngươi càng mạnh, ký ức tổ tiên sẽ trỗi dậy. Có thể là một món quà, cũng có thể là lời nguyền. Ngươi cần làm chủ bản thân trước khi bị chính quá khứ nuốt chửng."

Đêm hôm đó, khi luyện đến nửa đêm, Minh bất chợt thấy toàn thân run rẩy. Một giọng nói vang lên trong đầu:

"Máu Thiên Minh... ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Rồi một luồng sức mạnh bạo liệt trào dâng trong huyết quản. Cơ thể cậu như bị xé toạc, kinh mạch nứt vỡ, đan điền như muốn vỡ tung. Cậu hét lên trong đau đớn. Nhưng cũng chính lúc đó, chiếc nhẫn phát sáng dữ dội, tỏa ra một ánh hào quang xanh lam bao bọc lấy cậu.

Minh ngã xuống, bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Cậu nằm trong hang đá, xung quanh là năm người đang dùng linh khí chữa thương cho cậu. Tề Hạo nhìn cậu đầy nghiêm trọng:

"Ngươi vừa trải qua Thừa Huyết Nghi, một nghi lễ chỉ có người mang huyết thống Thiên Chủ mới có thể sống sót. Ngươi đã vượt qua... nhưng con đường phía trước sẽ khốc liệt hơn rất nhiều."

Minh không nói gì. Nhưng trong mắt cậu lúc này là sự vững vàng chưa từng có.

Ở một nơi khác, một tòa biệt thự sang trọng tại Hà Nội. Một người đàn ông mặc áo vest, mắt như chim ưng, đang nhìn vào màn hình máy tính. Trên đó là hình ảnh Minh ở cổng trường.

Hắn cười nhạt. "Cuối cùng cũng xuất hiện. Huyết mạch Thiên Minh chưa tuyệt... Tốt. Rất tốt."

Người phụ nữ bên cạnh cúi đầu: "Có cần ra tay không?"

"Không. Hãy để nó lớn thêm một chút. Đến khi chín mùi... ta sẽ tự tay bẻ gãy."

Ánh mắt hắn lóe lên một tia hàn khí.