Chương 11: Mảnh Lục Phù và Bức Tường Cổ

Cơn mưa rào đêm qua rửa trôi hết bụi bẩn của thành phố. Ánh nắng sớm chiếu vào khung cửa sổ, len lỏi qua rèm, chiếu lên khuôn mặt còn lơ mơ của Phong. Hắn khẽ dụi mắt, cố gắng kéo mình ra khỏi giấc mơ hỗn loạn về những ký ức không rõ ràng – một người đàn ông mặc áo bào cổ xưa đứng trên đỉnh núi, tay cầm thanh kiếm phát sáng, miệng nói điều gì đó mà Phong không nghe rõ…

"Lại là giấc mơ đó…" – Phong thì thầm. Đã mấy ngày nay, cứ mỗi khi thiền định theo phương pháp của ông Phúc chỉ lại, hắn lại gặp những hình ảnh kỳ lạ trong đầu. Hư ảo nhưng chân thực đến rợn người.

Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng Phong không có tâm trạng nghỉ ngơi. Cái mảnh lục phù được tìm thấy trong tầng hầm nhà cũ của ông ngoại vẫn khiến hắn trăn trở không yên. Từ sau hôm đó, mỗi lần hắn chạm tay vào lục phù, cơ thể lại sinh ra cảm giác nóng ran như có dòng điện linh khí chạy dọc sống lưng.

Hắn quyết định quay lại căn nhà cũ thêm một lần nữa.

Căn nhà hoang lạnh hơn cả lần trước. Mùi ẩm mốc vẫn còn nồng, những vết máu của bọn côn đồ hôm nọ đã khô lại thành vệt đen. Phong cẩn thận mở chiếc hòm gỗ cũ. Ngoài lục phù, hôm nay hắn phát hiện thêm một quyển sổ tay nhỏ bị giấu bên dưới lớp vải mốc meo.

Lật giở từng trang, nét chữ tay viết nguệch ngoạc hiện ra:

"Năm 2001 – ngày tháng không rõ. Hắn đã lần ra dấu vết của 'Phong Ấn Tường Thạch'. Dù biết nguy hiểm, ta vẫn phải đi. Nếu không kịp quay lại, hãy trao mảnh lục phù cho người thừa kế. Đó là chìa khóa duy nhất để mở ra bí mật mà dòng họ chúng ta đã che giấu suốt trăm năm."

Phong như bị sét đánh. Dòng họ? Chìa khóa? Phong Ấn Tường Thạch là gì?

Dưới cùng trang sổ là bản đồ đơn sơ, vẽ tay với vài ký hiệu mơ hồ. Hắn chụp ảnh lại rồi lập tức rời khỏi nhà, quyết định nhờ ông Phúc giải mã.

Khi Phong đưa quyển sổ cho ông Phúc xem, đôi mắt già nua của ông trợn to đầy ngạc nhiên. Ông mất vài phút đọc từng dòng rồi trầm ngâm.

"Không ngờ… Ông ngoại cậu từng là đệ tử của Liên Minh Tu Giả Phương Đông. Cái tên 'Phong Ấn Tường Thạch' không phải huyền thoại. Nó là nơi phong ấn bí pháp cổ xưa của Thiên Tộc, một môn phái từng khiến cả tu giới phải e dè."

Phong nuốt nước bọt. Càng lúc hắn càng thấy mọi thứ vượt xa trí tưởng tượng.

"Mảnh lục phù này chính là một phần của Ngũ Phù Hợp Nhất, chìa khóa để phá phong ấn. Nếu cậu thật sự là hậu nhân của một thế gia từng canh giữ bí pháp này... thì việc cậu cảm ứng được linh khí là điều tất yếu."

"Thế... nếu tìm được cả năm mảnh thì sao?" Phong hỏi, giọng hơi run.

"Thì cậu sẽ là người đầu tiên trong suốt hai trăm năm có thể mở được Tường Thạch. Nhưng cậu cũng sẽ trở thành mục tiêu của tất cả thế lực tu luyện đang âm thầm tồn tại trong thế giới này."

Ông Phúc nghiêm mặt, giọng nặng trĩu: "Kể từ bây giờ, con đường cậu chọn sẽ không còn quay đầu được nữa."

Đêm hôm đó, Phong nằm trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà. Trong đầu là hình ảnh ông ngoại, quyển sổ tay, tấm bản đồ, và cả nét mặt trầm trọng của ông Phúc. Một phần trong hắn muốn quay lại cuộc sống bình thường, nhưng phần còn lại – phần đang dần trỗi dậy, khao khát khám phá, khao khát mạnh mẽ – lại không cho phép hắn dừng bước.

Hắn lặng lẽ mở điện thoại, nhìn tấm bản đồ và bắt đầu đánh dấu địa điểm đầu tiên.

"Dù có là bí pháp, hay quá khứ của dòng họ… mình nhất định phải tìm ra."

Sáng hôm sau, Phong rời nhà từ sớm, hành trang gọn nhẹ. Điểm đến đầu tiên là một vùng núi ở ngoại ô, nơi trên bản đồ vẽ một biểu tượng giống hệt hoa văn trên lục phù.

Đường lên núi mù mịt sương. Càng lên cao, không khí càng lạnh. Khi đứng trước một vách đá phủ đầy dây leo, Phong dừng lại. Trên bức tường đá rêu phong là một vết lõm hình lục giác, giống hệt với mảnh phù hắn mang theo.

Hắn rút lục phù ra, thử đặt vào...

ẦM!

Một luồng sáng xanh bắn ra từ bức tường, xé toạc dây leo, tạo thành một khe hẹp vừa đủ người chui qua. Bên trong tối om, nhưng ánh sáng của lục phù lại tỏa ra, soi sáng từng bước chân.

Phong nuốt khan. Hắn bước vào.

Bên trong là một không gian nhỏ, tường đá khắc đầy phù văn cổ ngữ. Ở trung tâm, một chiếc hộp đá nằm im lìm trên bệ thờ. Hắn mở ra – bên trong là một viên ngọc nhỏ, màu xanh lam, đang phát sáng nhẹ.

Ngay khi chạm vào viên ngọc, Phong cảm thấy một cơn đau nhói chạy dọc cột sống. Trong đầu hắn vang lên tiếng nói trầm đục, như từ ngàn năm vọng về:

"Huyết mạch đã tỉnh giấc. Người kế thừa, hãy chuẩn bị bước vào con đường không có lối về."

Phong khụy xuống. Cơ thể hắn bắt đầu rung lên từng hồi. Dòng linh khí từ viên ngọc hòa vào kinh mạch, kích hoạt toàn bộ tiềm năng đang ngủ yên.

Lúc này, trên bầu trời, một bóng người áo đen đứng trên ngọn cây xa xa, nhìn xuống khe núi vừa mở ra, khóe miệng nhếch lên.

"Cuối cùng cũng có kẻ đánh thức Huyết Mạch Thiên Phù. Thú vị rồi đây…"