Chương 12: Bí Ẩn Từ Quá Khứ

Bầu trời Sài Gòn dần ngả màu xám tro khi buổi chiều kéo dài đến hoàng hôn. Thành phố ồn ào, náo nhiệt giờ đây khoác lên mình tấm áo yên tĩnh lạ thường. Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống những tập tài liệu cũ kỹ, giấy đã ngả màu, góc cạnh sờn rách, nhưng mỗi dòng chữ ghi trên đó lại khiến trái tim Lâm đập thình thịch.

Từ ngày tình cờ khai mở linh khí trong cơ thể và bước chân vào thế giới tu luyện, Lâm dường như bị cuốn vào một mê cung không có đường ra. Những thế lực ngầm, các thế gia tu luyện, những trận chiến sống còn — tất cả đều quá xa lạ với một người từng sống một cuộc đời bình thường như cậu. Nhưng giờ đây, từng lớp màn bí ẩn dần được vén lên, và Lâm không còn đường lui nữa.

Bản ghi chép mà cậu tìm thấy trong tủ sách cũ của ông nội không chỉ là một cuốn nhật ký bình thường. Nó là một phần di sản quý giá, mô tả chi tiết về một thời kỳ vàng son của gia tộc Lâm, khi họ còn là một thế gia tu luyện hùng mạnh, có địa vị cao trong giới linh đạo Việt Nam. Trang giấy mở ra với dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy trọng lực: "Gia tộc Lâm – người gác cổng linh giới."

Lâm khẽ đọc thành tiếng, đôi môi run run. Cậu lật tiếp, từng dòng từng chữ như đang thì thầm vào tai cậu câu chuyện của một thời oanh liệt, của những cuộc chiến khốc liệt giữa các thế lực tu luyện để tranh giành linh mạch, công pháp và quyền lực.

Gia tộc cậu từng có một trụ sở lớn ở miền Trung, nơi được xem là vùng đất linh khí dồi dào. Nhưng mọi thứ sụp đổ sau một biến cố không ai ngờ tới. Nhật ký mô tả một sự kiện gọi là "Đêm Huyết Tế" — nơi cả gia tộc bị truy sát chỉ trong một đêm. Kẻ chủ mưu được gọi là Huyết Ảnh — một nhân vật thần bí, chưa ai từng thấy rõ mặt nhưng lại khiến cả giới tu luyện rúng động.

Lâm siết chặt tay. Tim cậu đau như bị ai bóp nghẹt. Cậu chưa bao giờ được nghe bất kỳ ai trong gia đình nhắc đến chuyện này. Mọi thứ như thể bị cố tình chôn giấu.

"Ông nội... ông đã biết tất cả sao?" — Cậu thì thầm, cảm giác cay xè nơi sống mũi.

Khi ánh mắt lướt qua những trang cuối, cậu nhìn thấy một bản đồ vẽ tay với những ký hiệu lạ. Ở chính giữa là biểu tượng hình một cánh cổng đá cổ, bên dưới đề một dòng chữ: "Phong Ấn – cấm địa của gia tộc Lâm." Lâm nhận ra đó chính là khu rừng mà cậu từng suýt mất mạng trong lần đầu khai mở linh khí.

"Chẳng lẽ... nơi đó là mấu chốt để khôi phục lại tất cả?" — Cậu tự hỏi.

Ngay lập tức, Lâm thu dọn mọi thứ và cất cẩn thận vào túi vải nhỏ. Trời đã tối hẳn, nhưng trong lòng cậu lại dấy lên một ánh sáng mới — ánh sáng của quyết tâm và niềm tin. Cậu không còn là Lâm ngây ngô của vài tuần trước nữa. Bây giờ, trong cậu đã bắt đầu có một phần máu của người tu luyện thực thụ — tỉnh táo, kiên cường và đầy hoài bão.

Trên đường trở về, Lâm gọi cho An — cô gái từng cứu cậu khỏi đám truy sát của bọn đạo sĩ giả mạo. Giọng cô vang lên đầy quan tâm:

"Có chuyện gì sao? Nghe giọng cậu gấp gáp lắm."

"An, tôi cần cô giúp tôi giải mã một vài ký hiệu cổ... Có vẻ nó liên quan đến phong ấn mà gia tộc tôi từng bảo vệ."

"Phong ấn? Cậu chắc chứ? Những thứ đó thường dính đến đại họa đấy."

"Tôi chắc. Và tôi nghĩ mình phải mở nó ra."

An im lặng một lúc lâu rồi thở dài: "Được, mai gặp tôi ở quán trà cũ. Mang mọi thứ cậu có theo."

Cuộc trò chuyện kết thúc, để lại trong lòng Lâm một cơn sóng ngầm. Cậu biết, từ giây phút này, mình sẽ không còn là kẻ đứng ngoài cuộc nữa. Nếu lời trong nhật ký là thật, thì Huyết Ảnh rất có thể vẫn còn tồn tại, hoặc chí ít là tàn dư của hắn. Và nếu như vậy... gia tộc cậu vẫn chưa được rửa sạch nỗi oan năm xưa.

Đêm đó, Lâm không thể chợp mắt. Cậu ngồi trước cửa sổ, ngắm ánh trăng soi bóng xuống mặt đường, tâm trí ngập tràn những suy nghĩ. Dù biết phía trước là nguy hiểm, nhưng trái tim cậu lại hừng hực lửa. Cậu biết, mình không chỉ tu luyện để mạnh mẽ hơn, mà còn để lấy lại danh dự cho cả gia tộc, cho những người đã khuất.

Sáng hôm sau, cậu mang theo bản đồ và cuốn nhật ký đến gặp An. Cô đã đợi sẵn, tay cầm một quyển sách dày cộm.

"Cậu may mắn đấy. Những ký hiệu này đúng là của giới phong ấn cổ — thứ chỉ còn lưu lại trong vài tài liệu hiếm."

Cả hai ngồi xuống, cùng nhau phân tích từng biểu tượng. Qua quá trình nghiên cứu, họ phát hiện cánh cổng đá trong bản đồ chính là lối vào một tiểu thế giới — nơi ẩn giấu công pháp tối thượng của gia tộc Lâm: "Ngự Thiên Thần Quyết."

Tuy nhiên, để mở được phong ấn, cần ba mảnh ngọc có khắc linh trận cổ. Chúng bị phân tán khắp ba địa điểm khác nhau, được bảo vệ bởi các cơ quan và linh thú canh giữ.

Lâm ngồi lặng người. Con đường trước mắt giờ đây càng lúc càng dài và hiểm trở. Nhưng ánh mắt cậu không còn lưỡng lự. Cậu siết chặt tay, gật đầu với An:

"Chúng ta sẽ tìm đủ ba mảnh ngọc. Tôi sẽ mở phong ấn, phục hưng lại gia tộc."

An mỉm cười: "Tôi luôn thích những kẻ dám đối mặt với số phận của mình."