Chương 13: Bí ẩn của chiếc nhẫn cổ và trận pháp bị lãng quên

Sau khi tỉnh lại từ cơn mê dài trong tiểu viện, Thiên Minh không còn là cậu sinh viên bình thường như trước nữa. Luyện thể tầng ba — mặc dù vẫn còn thấp so với giới tu luyện chuyên nghiệp — nhưng là bước tiến lớn với một người trước đây chưa từng biết đến thế giới tu tiên.

Đêm hôm đó, khi tiếng côn trùng rả rích vang vọng giữa những tán lá đung đưa của khu rừng nhỏ sau núi, Thiên Minh ngồi trước cửa tiểu viện, tay cầm chiếc nhẫn cổ mà ông nội để lại. Chiếc nhẫn ấy từ khi bắt đầu hành trình, vẫn luôn là một bí ẩn chưa được giải mã.

Lúc trước, cậu từng thử dùng linh khí truyền vào nó, nhưng không có phản ứng. Tuy nhiên, sau khi đột phá lên tầng ba, cậu cảm thấy rõ ràng có một luồng khí lưu rất nhẹ phát ra từ chiếc nhẫn. Nó không còn vô tri như trước nữa.

"Chẳng lẽ… chiếc nhẫn này là pháp khí?" Thiên Minh lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực đầy tò mò.

Cậu tập trung tinh thần, lần này truyền linh khí chậm rãi và đều đặn hơn. Khi khí tức vừa chạm vào chiếc nhẫn, trong đầu cậu bất ngờ xuất hiện một tia sáng chói lòa.

Một khung cảnh hiện ra như thể là ký ức bị niêm phong: một tòa tháp đá tráng lệ đứng giữa sương mù, xung quanh là vô số phù văn lơ lửng trong không trung, những âm thanh cổ xưa tựa tiếng tụng niệm vang vọng bên tai.

Ngay sau đó, một dòng chữ như được khắc bằng lửa hiện lên trong tâm trí cậu:

"Người kế thừa huyết mạch Trần gia, khi linh khí phục hồi, chính là lúc vận mệnh tái khởi."

Cảnh tượng biến mất nhanh như lúc nó đến, nhưng để lại trong lòng Thiên Minh một cảm giác rung động. Cậu ngồi thẫn thờ một lúc lâu, tim đập thình thịch.

"Trần gia? Chẳng lẽ họ của mình từng là một gia tộc tu tiên?"

Dòng suy nghĩ chưa kịp ngừng lại thì bỗng từ trong chiếc nhẫn, một trận pháp ánh lên rồi tắt lịm. Cậu lập tức nhận ra: "Đây là một trận pháp truyền tống siêu nhỏ?"

Vội vã lấy giấy bút ra vẽ lại những ký hiệu trận pháp, Thiên Minh nhận ra có vài điểm giống với mô hình trận pháp mà thầy Hà từng giảng ở lớp học Cổ Văn và Biểu Đồ. Nhưng khác biệt nằm ở chỗ: ký hiệu này sử dụng linh lực, không phải năng lượng thường.

Ngay hôm sau, Thiên Minh đến thẳng thư viện Đại học Tâm Nguyên, khu nghiên cứu tài liệu cổ. Nhờ có quan hệ tốt với quản lý thư viện, cậu được cho phép truy cập vào khu vực hạn chế, nơi lưu trữ sách cổ chưa số hóa.

Trong cả ngày dài lục lọi, cậu tìm được một bản chép tay tên là "Tổng Luận Trận Pháp Cổ – Trích lục từ Thư viện Linh Tự." Dù mờ nhạt và rách nát, nhưng có một đoạn mô tả trận pháp giống hệt cái vừa hiện trong nhẫn.

"Truyền Thừa Ẩn Trận – trận pháp dùng để truyền thừa huyết mạch và công pháp, chỉ kích hoạt khi người có tư cách truyền thừa thức tỉnh linh căn."

Thiên Minh chết sững. Cậu hoàn toàn không ngờ mình lại đang nắm giữ một bí mật lớn đến như vậy. Nếu chiếc nhẫn là vật truyền thừa của một gia tộc tu tiên, thì mọi chuyện cậu từng trải qua gần đây… không hề là ngẫu nhiên.

Khi trời về chiều, Thiên Minh quay về tiểu viện, lòng đầy suy nghĩ. Cậu lấy chiếc nhẫn ra, lần nữa truyền linh khí vào. Lần này, ánh sáng không chói lòa nữa, mà dịu lại như đèn lồng trong đêm.

Ngay trước mặt cậu, một chiếc ngọc giản nhỏ hiện ra, lơ lửng trong không khí.

Cậu run rẩy đưa tay chạm vào, lập tức một dòng thông tin như sóng điện tràn vào đầu óc:

"Công pháp: Tụ Linh Quy Nguyên. Phẩm cấp: Huyền giai trung phẩm. Điều kiện tu luyện: Người có linh căn thuần, thể chất ổn định."

Cùng lúc đó, hình ảnh một lão nhân râu tóc bạc phơ hiện ra như ảo ảnh. Ông ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, ánh mắt từ hòa nhìn cậu:

"Ngươi là hậu nhân của Trần gia. Nếu ngươi có thể nhìn thấy lời này, nghĩa là Truyền Thừa Ẩn Trận đã được kích hoạt. Từ nay, ngươi phải sống như một kẻ tu tiên thực thụ, mang theo niềm kiêu hãnh và cả trách nhiệm của Trần tộc…"

Ảo ảnh biến mất, nhưng lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai.

Cả đêm đó, Thiên Minh không ngủ. Cậu ngồi trước ngọc giản, ghi chép từng câu, từng từ của công pháp. Cách vận hành linh khí, đường đi kinh mạch, các tầng cảnh giới… mọi thứ đều rõ ràng và hoàn chỉnh hơn nhiều so với những mảnh vụn cậu đọc được trước kia.

"Cuối cùng… ta cũng không còn đi trong bóng tối nữa."

Ánh mắt Thiên Minh trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Cậu biết: từ đây, con đường tu tiên của mình không còn là một cuộc phiêu lưu ngẫu nhiên nữa. Mà là một hành trình nối tiếp quá khứ huy hoàng của một gia tộc từng khuynh đảo thế giới tu luyện.

Chỉ có điều… ai là người đã khiến gia tộc ấy diệt vong? Và vì sao lại chọn cách giấu đi mọi thứ như vậy?

Những câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải. Nhưng một điều chắc chắn: Thiên Minh đã bước chân vào một thế giới sâu hơn, nguy hiểm hơn, và cũng kỳ diệu hơn rất nhiều.